Chương 33: Đạo Hữu Xin Dừng Bước, Ta Chỉ Là Tùy Tiện Nói Mà Thôi
"Tiểu thế giới bắt đầu sụp đổ!"
Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên phát hiện dị trạng trong không gian.
"Đi!" Thất tổ bỗng nhiên nói.
Tiểu thế giới sụp đổ hình thành lực lượng rất lớn, đến ông ấy cũng không dám xem thường.
Sở Cuồng Nhân không dám chậm trễ, mang theo Lam Vũ nhanh chóng nhanh rời khỏi tiểu thế giới, sau khi ra ngoại giới, cấp tốc lao về một hướng.
Những người còn lại ở trong tiểu thế giới cũng là như thế.
Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ đi đến khu vực cách Nguyên Linh Chí Tôn Bảo mấy chục dặm, xa xa liền trông thấy cánh cửa lớn màu vàng óng kia bắt đầu vỡ nát, không gian bốn phía cũng xuất hiện vô số vết rách như mạng nhện.
Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng bắt đầu ấp ủ, cả núi rừng cũng bắt đầu vặn vẹo dưới cỗ lực lượng này, không ngừng dũng mãnh lao về phía cửa lớn.
Ngay sau đó, cửa lớn lập tức vỡ nát, hình thành một cái hắc động cỡ nhỏ, hắc động này chỉ lớn bằng quả đấm, nhưng lại bạo phát lực lượng kinh khủng, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu run lên.
Toàn bộ tiểu thế giới và tất cả mọi thứ trong phạm vi mười dặm hết đều bị lỗ đen này hút vào, phân giải thành vô số hạt nhỏ, hóa thành hư vô.
Cuối cùng hắc động biến mất.
Trong phạm vi mười dặm hình thành một cái hố cực lớn.
Không khí vẫn lưu lại cảm giác tĩnh mịch kia.
Tất cả tu sĩ mắt thấy tiểu thế giới sụp đổ đều cảm thấy rung động khó nói lên lời, trước mặt cỗ lực lượng này, bọn họ quá mức nhỏ bé.
Sở Cuồng Nhân hít sâu một hơi, "Thật khủng khiếp."
Mặc dù nghĩ lại có chút sợ, nhưng tổng thể mà nói, hành trình tìm bảo lần này, hắn vẫn vô cùng hài lòng, đạt được không ít đồ tốt.
Chỉ với Hồng Mông Tử Khí, chuyến đi này đã không tệ rồi.
Nhưng so với hắn, các tu sĩ khác lại không có vận tốt như vậy.
"Móa nó! Còn không mò được cái rắm, suýt nữa đã mất mạng rồi."
"Đáng chết! Đi một chuyến uổng công."
"Rốt cuộc là người nào lấy được bảo tàng Nguyên Linh vậy?"
"Hừ, lại nói, tại sao bảo tàng Nguyên Linh xuất hiện cũng là một ẩn số, đây có phải âm mưu của người nào đó không?"
"Nếu là như vậy, dụng tâm của người giật dây cũng quá ác độc đi, lại phá hỏng tiểu thế giới, muốn giết chết chúng ta."
"Tốt nhất đừng để ta biết là ai làm."
Có người tiếc nuối, có người tức giận, cũng có người âm mưu gì đó...
Mà người đầu sỏ gây ra chuyện này, Sở Cuồng Nhân lại không nói gì, sợ bị người khác nhìn ra khác thường.
Hắn dẫn theo Lam Vũ muốn rời khỏi nơi thị phi này.
"Vị đạo hữu này xin dừng bước!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một thanh niên mặc bạch bào đi đến trước mặt hai người Sở Cuồng Nhân.
Thanh niên này mặt mày tuấn dật, là mỹ nam tử số một số hai, nhưng so với Sở Cuồng Nhân, ít nhất hắn ta còn kém hai cấp bậc.
Thanh niên cũng vô cùng kinh diễm, không ngờ trên thế giới lại có nam tử đẹp hơn hắn ta, quả thực thật không thể tin được.
"Tại hạ là thiếu chủ của Bạch Ngọc Lâu, Lý Tinh Thần, thấy hai vị bất phàm, cho nên muốn kết giao một phen." Lý Tinh Thần nói.
Hắn ta vừa lên tiếng đã hấp dẫn không ít người xung quanh, bọn họ nhìn hai người Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ, đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra hai người này rất không bình thường, nhất là nam tử kia, trên người có cỗ đạo vận như có như không, giống như Trích Tiên."
"Thế gian này lại có nam tử bực này sao?"
"Đó là Lý Tinh Thần của Bạch Ngọc Lâu, nghe đồn người này là mỹ nam tử trong thành Bạch Vân, thích nhất là kết giao với người đẹp mắt."
"Khó trách hắn ta lại tìm tới hai người này."
"Hai người này bất phàm như thế, không biết có phải đệ tử của đạo thống nào đó đi ra rèn luyện không, nếu vậy, ngược lại có thể kết giao một phen."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, Sở Cuồng Nhân lại kinh ngạc nhìn Lý Tinh Thần trước mặt, hắn cũng nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.
Thích nhất là kết giao với người đẹp mắt?
Lý Tinh Thần chính là nhan cẩu a.
"Tại hạ Sở Cuồng Nhân, xin chào Lý đạo hữu."
"Thì ra là Sở đạo hữu a, thất kính thất..." Lý Tinh Thần còn chưa nói hết, sắc mặt đã cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn ta nghe được cái gì?
Sở Cuồng Nhân?
Chính là Sở Cuồng Nhân đã tuyên chiến với thiên hạ kia sao?
"Lý đạo hữu, sao vậy?"
Sở Cuồng Nhân có chút nghi hoặc nhìn Lý Tinh Thần, lúc này hắn còn không biết lời nói lúc mình nhập đã tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
A, không đúng.
Có sát khí!
Sắc mặt Sở Cuồng Nhân biến hóa, đề phòng nhìn bốn phía.
Chỉ thấy tu sĩ xung quanh nghe đến tên hắn, lại dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn hắn, nhất là mấy tên tu sĩ trẻ tuổi, trong ánh mắt còn có vẻ nóng lòng muốn thử.
"Công tử, giống như có chút không thích hợp a."
Lam Vũ cũng đề phòng.
"Ta cũng nhìn thấy." Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Lúc này, một cái tu sĩ trẻ tuổi toàn thân mặt đồ đen bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân, Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, đã tuyên chiến với thiên hạ kia sao?"
Sở Cuồng Nhân càng thêm nghi ngờ, "Ta là Đại sư huynh của Huyền Thiên tông không sai, nhưng có phải các hạ có hiểu lầm gì không, lúc nào thì ta tuyên chiến với thiên hạ rồi?"
Giời ạ, hắn mới nhập thế có được không.
Tuyên chiến thiên hạ?
Hắn làm gì có bản kĩnh kia.
Hắn ta chỉ là một tên Nguyên Anh cảnh nho nhỏ mà thôi.
"Trước khi ta nhập thế, mặc kệ cả vườn hoa nở, ganh đua sắc đẹp, sau khi ta nhập thế, tự nhiên độc lĩnh phong tao, trở thành đóa hoa xuất chúng nhất. Chính ngươi đã nói câu nói này!" Tu sĩ áo đen lạnh lùng nói.
"Không sai, đúng là ta đã nói qua, chờ chút..."
Sở Cuồng Nhân hiểu ra cái gì.
Chẳng lẽ những người này xem câu nói đùa này của hắn trở thành chiến thư sao? Nói đùa cái gì vậy? Hắn tùy tiện nói mà thôi.
Lúc ấy nhiều đệ tử, trưởng lão đến đưa tiễn như vậy, dù sao hắn cũng phải nói cái gì đó cho ra dáng đại sư huynh chứ.
Lúc này mới mấy ngày, thế mà đã truyền ra rồi?
"Nếu là ngươi nói, vậy thì dễ làm rồi! Hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút, ngươi thành đóa hoa xuất chúng nhất thế nào!"
Tu sĩ áo đen lạnh hừ một tiếng, đột nhiên thôi động linh lực.
Trong hư không, linh khí sôi trào, ngưng tụ một bàn tay màu đen to lớn, uy thế ngập trời chụp về phía Sở Cuồng Nhân.
"Chí Tôn pháp, Già Thiên Đại Thủ Ấn! !"
Bàn tay màu đen che trời mà đến, Sở Cuồng Nhân còn chưa xuất thủ, nhưng Lam Vũ bên cạnh đã lạnh hừ một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền.
Một vệt sáng bạo phát, trực tiếp xuyên thủng bàn tay lớn màu đen kia, đánh lên người tu sĩ mặc áo đen, khiến đối phương thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Uy lực một quyền, chấn nhiếp mọi người!
Ánh mắt Lam Vũ lạnh lùng nhìn bốn phía, "Muốn khiêu chiến công tử nhà ta, các ngươi còn không có tư cách này!"
Sở Cuồng Nhân ở phía sau trừng mắt nhìn, sao hắn lại cảm thấy lời này của Lam Vũ ngoài bảo vệ hắn, càng kéo cừu hận cho hắn vậy.
Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân càng thêm bất thiện.
"Sở Cuồng Nhân, quả nhiên đủ cuồng!"
"Đến một thị nữ cũng không coi ai ra gì như vậy, tên Sở Cuồng Nhân cuồng vọng thế nào có thể tưởng tượng được! Khó trách lại tuyên chiến thiên hạ!"
Tên tu sĩ áo đen bị một quyền của Lam Vũ đánh bay lại lộ ra vẻ rung động, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, trong mắt tràn ngập không thể tin được.
"Một quyền, vậy mà ta còn không đỡ được một quyền của thị nữ hắn ta!"
"Tên Sở Cuồng Nhân này, còn mạnh đến thế nào?"
"Chỉ sợ, trong mắt hắn, ta còn không bằng con kiến hôi."
Nghĩ đến đây, tu sĩ áo đen không khỏi nản lòng thoái chí.
Lúc này, Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái.
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu, tu sĩ áo đen cảm thấy trong mắt Sở Cuồng Nhân tràn đầy đạm mạc, nói chính xác hơn là giống như không nhìn hắn ta.
Quả nhiên, Sở Cuồng Nhân liếc hắn ta một chút liền thu hồi ánh mắt.
Có lẽ trong lúc lơ đãng hắn mới đưa mắt nhìn qua mà thôi.
Tu sĩ áo đen không khỏi buồn bực, "Uổng công ta tu hành mấy chục năm, vốn cho rằng trong thế hệ trẻ tuổi cũng là số một số hai, không ngờ trong mắt ngươi còn không bằng một con kiến hôi!"
"Hay cho một tên Sở Cuồng Nhân, hay cho cái tên Cuồng Nhân!"
"Hôm nay ta thua rồi..."
Nói xong, tu sĩ áo đen liền quay người rời đi, thân hình lảo đảo, cái bóng bị ánh chiều tà kéo dài, tràn ngập hiu quạnh, tinh thần sa sút.