Chương 35: Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Treo Lên Cho Người Chiêm Ngưỡng
Sau khi cường thế xuất thủ trấn sát Tuyết Long tam kiệt, trong số những người ở đây, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, thậm chí trong lòng sinh ra e ngại.
Sở Cuồng Nhân trấn sát Tuyết Long tam kiệt dễ như trở bàn tay, còn có một người hộ đạo cấp bậc Chí Tôn, chỉ cần Thánh Nhân không ra, Sở Cuồng Nhân đã có thể xông pha tại Thanh Long vực rồi.
"Đặc sắc đặc sắc!" Lý Tinh Thần vỗ tay đi tới, nói với Sở Cuồng Nhân: "Thực lực của Sở đạo hữu khiến mọi người mở rộng tầm mắt."
"Ha, Lý đạo hữu không sợ sao?" Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
"Có gì phải sợ, Tuyết Long tam kiệt mạo phạm trước, giết thì giết." Lúc Lý Tinh Thần nói về Tuyết Long tam kiệt, giọng điệu vô cùng bình thản, giống như không hề đặt đối phương ở trong lòng.
Trên thực tế, trong thành Bạch Vân, Bạch Ngọc lâu cũng có nội tình không muốn người khác biết, đối đầu với một số đạo thống Chí Tôn, chưa chắc đã ăn thiệt thòi.
"Nếu không có chuyện khác, vậy ta đi trước đây."
Sở Cuồng Nhân nói.
"Sở đạo hữu, gần đây chính là thành Bạch Vân, trong thành Bạch Vân, Bạch Ngọc lâu cũng có chút nội tình, không bằng đến chỗ ta ở vài ngày đi?" Lý Tinh Thần mong đợi nói.
Hắn ta vốn cảm thấy khí chất và tướng mạo của Sở Cuồng Nhân đều hơn mình, cho nên mới đến chào hỏi, nhưng bây giờ biết đối phương là Sở Cuồng Nhân, lại chân chính nổi lên tâm tư kết giao.
Vô Thượng Đạo Thể, Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, cho dù là thân phận hay tư chất, đều là người đứng đầu trong Thương Khung tinh.
"Bạch Ngọc lâu... Vậy cũng được."
Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Dù sao cũng đi ra rèn luyện, đến đâu lịch luyện cũng giống nhau, thành Bạch Vân lại ở gần đây, đi xem một chút cũng không sao.
Còn có Bạch Vân Kiếm Tôn trong truyền thuyết nữa, hắn cũng có chút hiếu kỳ.
"Vậy Sở đạo hữu, đi thôi."
Lý Tinh Thần vội vàng đi lên trước dẫn đường.
Trên đường đi, Lý Tinh Thần giới thiệu các thế lực và phong thổ bên trong thành Bạch Vân cho Sở Cuồng Nhân nghe.
Bao quát Bạch Vân Kiếm Tôn mà Sở Cuồng Nhân để ý nhất cũng ở trong đó.
Lý Tinh Thần nói, Bạch Vân Kiếm Tôn đã bế quan sáu mươi năm rồi, không biết lúc nào mới xuất quan, mà bây giờ thành Bạch Vân do ba người con trai của ông ta chưởng quản, ba người này được xưng là đại gia, Nhị gia, Tam gia.
Mặc dù thành Bạch Vân chỉ là một thành, nhưng lại chiếm diện tích vô cùng rộng, so với một số tiểu quốc, cũng không thua kém bao nhiêu.
Cho nên bên trong thành Bạch Vân có rất nhiều tu sĩ và tổ chức, ví dụ như môn phái, thế gia, hơn nữa, những tổ chức này đều phụ thuộc vào phủ thành chủ.
Nhưng lại có một chỗ cực kỳ đặc thù.
Đặc thù đến mức ngay cả phủ thành chủ cũng không thể chưởng quản được, đó chính là Bạch Ngọc lâu của Lý Tinh Thần.
Rất nhanh, Sở Cuồng Nhân theo Lý Tinh Thần đi tới Bạch Ngọc lâu, đập vào mắt hắn là một khu nhà lớn liên tiếp.
Cung điện rộng rãi, lầu các tinh xảo, lâm viên hòn non bộ, sân khấu ca đài... Tất cả đều có trong khu nhà này, giống như tiên cảnh nhân gian.
Ngoài cửa chính Bạch Ngọc lâu.
Sở Cuồng Nhân không nhịn được tấm tắc khen ngợi, "Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu ngũ thành, tiên nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh."
Nghe lời ấy, Lý Tinh Thần ở bên cạnh trừng lớn hai mắt, kính nể nhìn Sở Cuồng Nhân, "Sở đạo hữu thật có tài văn chương a!"
"Đâu có đâu có."
Sở Cuồng Nhân khiêm tốn nói.
Tốt xấu gì kiếp trước hắn cũng là học sinh khối văn, đọc vài câu thơ khoe khoang một chút vẫn là có thể.
"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu ngũ thành, Tiên Nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh, thật sự là thơ hay thơ hay a."
Lý Tinh Thần không nhịn được thì thầm hai lần, càng đọc càng thuận miệng, càng đọc càng cảm thấy câu thơ này chính là làm cho Bạch Ngọc lâu.
Bạch Ngọc Kinh, không phải là Bạch Ngọc lâu sao?
Mười hai lầu ngũ thành, chính là nói bên trong Bạch Ngọc lâu có nhiều kiến trúc a.
Tiên Nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh.
Tiên Nhân, Tiên Nhân...
Nghĩ đến chỗ này, Lý Tinh Thần không nhịn được nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, khí chất của đối phương phiêu miểu xuất trần, giống như Trích Tiên.
Chậc chậc, Sở đạo hữu đang so sánh mình với tiên nhân sao?
Khí phách này, quả nhiên không tầm thường.
Sở Cuồng Nhân không biết Lý Tinh Thần não bổ thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình càng thêm hiền lành, tôn trọng.
Bạch Ngọc lâu xử lí các ngành dịch vụ, tửu lâu, khách sạn, đổ phường, thậm chí là thanh lâu, là nơi tiêu phí lớn nhất trong thành Bạch Vân.
Đi vào bên trong, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
"Bái kiến thiếu chủ."
Có người nhìn thấy Lý Tinh Thần liền hành lễ.
Lúc này Sở Cuồng Nhân mới biết, thì ra đối phương là con trai của lâu chủ Bạch Ngọc lâu, thiếu chủ của Bạch Ngọc lâu.
Cũng không ít người chú ý tới Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ.
Không nói đến chuyện hai người họ đứng cùng với thiếu chủ Lý Tinh Thần, chỉ bằng khí tức siêu phàm thoát tục kia của Sở Cuồng Nhân cũng đủ hấp dẫn không ít người.
"Rốt cuộc nam tử này là ai, cực kỳ bất phàm."
"Là bằng hữu của thiếu chủ sao?"
"Bản thân thiểu chủ đã là mỹ nam tử nổi danh nhất trong thành Bạch Vân rồi, thật không ngờ còn có người đẹp trai hơn hắn."
"Còn nữ tử tóc bạc kia nữa, cũng là tuyệt sắc a."
"Hai người này còn cao cấp hơn những người lúc trước thiếu chủ mang về nhiều."
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Lý Tinh Thần thích nhất là kết giao với người đẹp mắt, toàn bộ người trong thành Bạch Vân đều biết, hơn nữa, thỉnh thoảng hắn ta sẽ dẫn mấy tuấn nam mỹ nữ về, mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này nữa.
Nhưng lúc này, hắn ta dẫn Sở Cuồng Nhân về, thật sự khiến người ta kinh diễm.
So sánh với Sở Cuồng Nhân, tất cả những người trước kia Lý Tinh Thần dẫn về đều biến thành hạng người vớ vẩn, bình thường, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Trong ánh mắt tò mò, Lý Tinh Thần dẫn hai người Sở Cuồng Nhân tới một gian trong thư phòng gặp lâu chủ Bạch Ngọc lâu.
Đó là một nam tử trung niên, nhìn qua khoảng ba mươi mấy tuổi, khí chất ôn hòa nho nhã, trên người không bộc lộ khí tức gì, giống như văn nhân.
Nhưng làm lâu chủ Bạch Ngọc lâu lớn như vậy, sao có thể là một văn nhân bình thường được?
Sở Cuồng Nhân không nhịn được dùng Động Tất Chi Nhãn kiểm tra một trận.
"Lý Diệp, tu vi Chí Tôn, am hiểu thư họa chi đạo..."
Vừa xem xét, trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.
Quả nhiên không phải văn nhân bình thường.
Khá lắm, đây chính là một vị Chí Tôn a!
Mỗi vị Chí Tôn đều là tồn tại đỉnh phong trong cảnh giới Tôn giả, đặt trong toàn bộ Thương Khung tinh, đều là cường giả đứng đầu.
"Phụ thân, đây là hai vị bằng hữu ta mới kết giao."
Lý Tinh Thần giới thiệu.
Lý Diệp ngẩng đầu nhìn về phía hai người Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa càng xem, càng thêm kinh ngạc.
Ông ấy có tu vi cao cường, có thể phát hiện trong cơ thể hai người Sở Cuồng Nhân ẩn chứa một loại đạo vận vô cùng kinh khủng, sợ là một loại Đạo thể đỉnh phong nào đó.
Nhất là Sở Cuồng Nhân, càng khiến ông ấy chấn kinh.
Đạo vận kia, cũng là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy.
"Xin hỏi lai lịch của hai vị tiểu hữu."
"Tại hạ là Sở Cuồng Nhân của Huyền Thiên tông, nàng tên là Lam Vũ, xin ra mắt tiền bối." Sở Cuồng Nhân chắp tay hành lễ.
"Sở Cuồng Nhân..." Lý Diệp nỉ non một lần, sau đó khẽ cười nói: "Thì ra là vị đại sư huynh của Huyền Thiên tông đã tuyên chiến thiên hạ kia."
Sở Cuồng Nhân sờ mũi, không thể phủ nhận.
Thôi, bây giờ hắn đã ngồi vững trên cái danh tuyên chiến thiên hạ rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút, dường như cũng chẳng sao.
"Vị Chí Tôn trong bóng tối kia là người hộ đạo của ngươi đi." Lý Diệp cũng nhận ra sự tồn tại của thất tổ.
"Đúng vậy."
"Ừm." Lý Diệp cũng không nói gì.
Lý Tinh Thần lại tràn đầy phấn khởi nói: "Hôm nay Sở huynh làm một bài thơ cho Bạch Ngọc lâu, thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu ngũ thành, Tiên Nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh, thế nào?"
Lý Diệp nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, lập tức vỗ tay cười to, "Thơ hay thơ hay, không ngờ tiểu hữu vừa tới Bạch Ngọc lâu ta đã tặng lễ lớn như vậy, thực sự cảm tạ."
Ông ấy am hiểu thư hoạ, mặc dù không tinh thông thơ văn, nhưng cũng rất yêu thích, nghe nói bài thơ này do Sở Cuồng Nhân làm, càng thêm hảo cảm.
"Ta muốn đích thân viết lại bài thơ này, sau đó treo lên, đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trong Bạch Ngọc lâu, để người ta chiêm ngưỡng."
Lý Diệp mừng rỡ nói.