Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 59

Chương 59


"Hừ, muốn chạy, không có cửa đâu!"
Sở Cuồng Nhân đã sớm đề phòng Thánh Linh Hắc Quang Thánh Nhân chạy trốn, thúc giục Cửu Thiên Kiếm Ngục, mười hai cây kiếm khí phong ấn trời đất!
Không có cơ thể của Thánh Nhân, Thánh Linh cũng chỉ là lục bình không rễ, cộng thêm những năm gần đây Hắc Quang Thánh Nhân hao phí phần lớn năng lượng Thánh Linh để tu bổ bí cảnh, tăng thêm cấm chế, Thánh Linh của hắn còn bị hư tổn nghiêm trọng hơn so với tu vi!
Lúc này ở bên trong Cửu Thiên Kiếm Ngục, căn bản không còn đường để trốn!
"Chết! !"
Tuy có chút tiếc nuối vì không thể bắt được Thánh Linh.
Nhưng lúc này Sở Cuồng Nhân không quan tâm được nhiều như vậy, thúc giục năng lượng của Côn Ngô Thánh Kiếm, kiếm quang kinh khủng thôn nuốt chửng bầu trời, khóa chặt Thánh Linh!
Sau một tiếng kêu thê lương thảm thiết... Thánh Linh, biến thành tro bụi!
Thánh Nhân, đã chết!
Trong chớp mắt, toàn bộ bí cảnh điên cuồng rung chuyển.
Miền sương mù đã mất đi chủ nhân bắt đầu sụp đổ.
Giữa trời đất, có một trận mưa đỏ như trút nước, vô số dã thú và chim chóc phát ra tiếng rên rỉ chói tai!
Thánh Nhân sụp đổ, trên trời rơi xuống mưa đỏ, hàng vạn sinh linh rên rỉ!
Bên ngoài bí cảnh.
Bầu trời ầm ầm rung động, một cơn mưa đỏ rực rơi xuống.
Nước biển Bắc Hải điên cuồng gào thét, gió thổi liên miên, trên bầu tròi dù là dã thú hay chim chóc, chỉ cần không có trí khôn sẽ gào thét.
Đột nhiên có dị tượng nổi lên khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
"Đây là dị tượng khi Thánh Nhân mất đi mới có!"
"Người nào, đến tột cùng là ai chết?"
"Trời ạ, rất lâu rồi chưa thấy dị tượng Thánh Nhân chết đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao lại đột nhiên có Thánh Nhân chết đi?"
"Chẳng lẽ là thọ mệnh của vị Thánh Nhân nào đó đã tới? ?"
Trưởng lão Như Yên, cường giả tộc Lôi Chuẩn, sắc mặt tất cả các đại Tôn giả đạo thống đều thay đổi, mỗi người đều liên lạc với đạo thống, hỏi chuyện gì đó.
Sau khi hỏi thăm xong, mọi người mê mang.
Bọn họ vẫn chưa nhận được tin dữ nào, nếu vậy thì, trận mưa đỏ và dị tượng hàng vạn sinh linh rên rỉ này là vì kẻ nào mà xảy ra?
"Không phải là ở trong bí cnhr xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Không có khả năng, theo như ghi chép, Minh Nguyệt Thánh Nhân sớm đã mất rồi, trừ khi bên trong bí cảnh này có Thánh Nhân thứ hai! Chuyện này có khả năng sao?"
Mọi người đều thấy khó hiểu.
Mà lúc này, bên trong bí cảnh Minh Nguyệt.
Miền sương mù sụp đổ, mọi người đều nhìn thấy Sở Cuồng Nhân kiêu gnajo đứng ở mảnh đất trống không, và Minh Nguyệt Thánh Nhân cầm đao đi đến bên cạnh hắn.
Một số người nhận ra Minh Nguyệt Thánh Nhân.
"Mau nhìn, đó là Minh Nguyệt Thánh Nhân, không phải hắn chết rồi sao?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Thanh đao hắn cầm trong tay, quả thật là Minh Nguyệt Đao, là Thánh Khí của Minh Nguyệt Thánh Nhân, nhưng hắn đã sớm chết trước đó hàng vạn năm rồi."
"Tại sao Sở Cuồng Nhân cũng ở đây?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Mà Sở Cuồng Nhân nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Thánh Nhân, ánh mắt cũng lộ ra mấy phần đề phòng, thản nhiên nói: "Tiền bối, có thể cho ta một lời giải thích hay không."
Ngay khi hắn và Hắc Quang Thánh Nhân đang chiến đấu, Minh Nguyệt Đao trong Càn Khôn Giới của hắn xảy ra chuyển đôgnj bất thường, giọng nói của Minh Nguyệt Thánh Nhân xuất hiện, bảo hắn quăng thanh đao về phía Hắc Quang Thánh Nhân, cũng đề phòng Thánh Linh đào tẩu.
Minh Nguyệt Thánh Nhân cười nhạt một tiếng: "Hậu thế thiên kiêu, không cần đề phòng như thế, ta đã chết, đây là chuyện không thể nghi ngờ."
"Hiện tại ở trước mặt ngươi, chỉ là một luồng tàn linh của ta, không cần ngươi động thủ, một lát nữa cũng sẽ tự động tiêu tán, sợi tàn linh này được gửi ở bên trong Minh Nguyệt Đao nhiều năm, chính là vì có thể có cơ hội chém giết Hắc Quang Thánh Nhân, hôm nay nhờ có ngươi hỗ trợ, ở đây xin đa tạ."
Nói xong, Minh Nguyệt Thánh Nhân cúi đầu bái Sở Cuồng Nhân.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.
Đường đường là Thánh Nhân, lại hành lễ với một hậu bối? ! !
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, thản nhiên tiếp nhận, sau đó nhìn về phía thi thể Hắc Quang Thánh Nhân trên tế đài: "Thi thể kia, ta muốn, tiền bối không có ý kiến gì chứ?"
Minh Nguyệt Thánh Nhân cười nhạt nói: "Cứ tự nhiên, có thể giết chết Hắc Quang Thánh Nhân là nhờ có ngươi hỗ trợ, ta chém nhục thân, ngươi chém Thánh Linh, thi thể này đương nhiên ngươi có quyền xử trí."
Một số nhóm thiên kiêu đuổi tới hiện trường đều sửng sờ, bọn họ nghe được cái gì, Sở Cuồng Nhân và Minh Nguyệt Thánh Nhân liên thủ chém chết Thánh Nhân? ! !
Chuyện này là thật hay giả?
Một thiên kiêu nuốt một ngụm nước bọt: "Trên trời rơi xuống mưa đỏ, hàng vạn sinh linh rên rỉ, dị tượng Thánh Nhân đã chết xuất hiện, chuyện này còn có thể là giả sao? !"
"Sở Cuồng Nhân sao có thể kinh khủng như vậy!"
"Không phải trước đó hắn đã chém chết Chí Tôn Vô Thượng sao? Làm sao bây giờ lại giết Thánh Nhân, tiếp theo hắn muốn xưng đế sao?"
"Trong thế nhiều cuộc chiến này, lại xuất hiện một con quái vật như vậy!"
Một đám thiên kiêu đều vô cùng kinh ngạc.
Nhìn bóng dáng vô song mặc áo bào màu trắng trên bầu trời, trong lòng cũng không có ý nghĩ muốn cùng hắn tranh đấu.
Làm sao mà tranh giành?
Đom đóm và trăng sáng, sao có thể so sánh? !
"Ta thế này, sợ là không thể nào vượt qua hắn." Thiên kiêu Phương Thiên nỉ non một tiếng, trên mặt đều là vẻ cay đắng.
Bên cạnh, Lâm Bá Thiên cũng bất đắc dĩ thở dài, xúc động nói: "Sinh ra cùng một thời đại với người thế này, thật là... Bi ai!"
Một đám thiên kiêu than thở không thôi.
Giờ phút này trong lòng bọn họ đều chỉ có một ý nghĩ.
Tranh cãi kiểu gì cũng vớ vẩn!
Sở Cuồng Nhân đứng vững ở đó, những người khác còn muốn tranh giành cái gì? Muốn tranh giành cũng là bọn họ tranh giành, đối phương và bọn họ căn bản không ở cùng một thế giới!
...
"Hậu thế thiên kiêu, vĩnh biệt."
Tàn linh Minh Nguyệt Thánh Nhân dần dần tiêu tán.
"Tiền bối, an nghỉ." Sở Cuồng Nhân hơi hành lễ.
Nếu không có đối phương, rất có thể hắn sẽ không giết được Hắc Quang Thánh Nhân, cho nên trong lòng của hắn vẫn cảm kích Minh Nguyệt Thánh Nhân.
"Đáng tiếc, không thể tận mắt chứng kiến sự tranh giành trong thế giới này!"
Trong mắt Minh Nguyệt Thánh Nhân thoáng qua một chút tiếc nuối.
Trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi động.
Tại sao đối phương biết đây là một thế giới đấu tranh?
Không để Sở Cuồng Nhân hỏi nhiều, Minh Nguyệt Thánh Nhân quay người nhìn thi thể Hắc Quang Thánh Nhân trên tế đài một chút, đắc ý cười một tiếng: "Hắc Quang đạo hữu, mặc dù đã qua vạn năm, nhưng trận chiến này cuối cùng vẫn là ta thắng."
Tiếng cười dần biến mất cùng với tàn linh dần dần tan rã.
Sở Cuồng Nhân cầm Minh Nguyệt đao trong tay, phía trên còn sót lại một số đạo vận Thánh Nhân, mặc dù không nồng đậm như vừa rồi, nhưng vẫn giúp hắn lĩnh ngộ thật tốt, cho dù là đối với Tôn giả cũng có sự trợ giúp không nhỏ.
Dù sao, đây là một thứ của Thánh Nhân.
Cất kỹ đao, Sở Cuồng Nhân lao về phía tế đàn, nhìn thi thể Hắc Quang Thánh Nhân trước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Khí tức của Thánh Nhân, đạo vận Thánh Nhân, binh khí của Thánh Nhân đều là bảo vật hiếm có, lại càng không cần phải nói đến thi thể của Thánh Nhân mới chết!
Mặc kệ là dùng để lĩnh hội đại đạo, hay là luyện chế binh khí, luyện chế con rối, thi thể Thánh Nhân cũng là nguyên liệu tuyệt với.
Giá trị của thi thể này, có thể sánh được với mười Thánh Khí!
Sở Cuồng Nhân thu thi thể vào bên trong Càn Khôn giới.
"Công tử!"
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Sở Cuồng Nhân quay người nhìn lại, chỉ thấy Lam Vũ vỗ cánh bay về phía mình, trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ vui sướng: "Lam Vũ."
"Lam Vũ, ngươi không sao chứ."
"Ta không sao, công tử ngươi thế nào."
" Không vấn đề gì."
Sau khi hỏi thăm xong, mới biết được sau khi Lam Vũ tiến vào miền sương mù có gặp được vài con Hắc Tử Thú, nhưng cuối cùng cũng không gặp nguy hiểm gì.
"Ồ, quấy rầy hai vị."
Bỗng nhiên công chúa Linh Lung đi tới.
Nhìn thấy nàng, sắc mặt Sở Cuồng Nhân cứng đờ, mà Lam Vũ thì lại nhíu mày, cảm thấy nữ nhân trước mắt dường như có gì đó kì lạ.
Giọng điệu vừa rồi dường như có chút... Chua?
Ảo giác sao?
"Ngươi đã đến."
Sở Cuồng Nhân hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương.
"Ta..."
"Ngươi không cần nói gì cả, cũng chỉ là vì mạng sống, hơn nữa còn là ta chủ động." Công chúa Linh Lung từ tốn nói.
Hiển nhiên cái nhìn của nàng đối với chuyện này rất thoáng.
"Nhưng mà dù nói thế nào ngươi có thể chém chết Thánh Nhân, ta cũng có công lao, ta muốn Minh Nguyệt Đao và một nửa thi thể Thánh Nhân."
Công chúa Linh Lung nói.
"Được." Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Hắn lấy Minh Nguyệt Đao và thi thể Hắc Quang Thánh Nhân ra.
Mà công chúa Linh Lung cầm đao muốn bổ một nửa thi thể Thánh Nhân, lại phát hiện thân thể Thánh Nhân này không thể phá vỡ, bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy cái đầu mà Minh Nguyệt Thánh Nhân chém.
Đầu là thứu đứng đầu lục dương, chỗ tàng thần, cũng xem như bù đắp được phân nữa thi thể.
"Gặp lại." Công chúa Linh Lung lấy đồ xong tiêu sái rời đi.
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ cau mày.
Ta đang trả tiền cho kỹ nữ sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất