Chương 60: Thi Thể Minh Nguyệt Thánh Nhân, Thiên Kiêu Loạn Chiến
"Công tử, ngươi và công chúa phát sinh chuyện gì rồi?"
Lam Vũ có chút không hiểu hỏi.
"Ai, đều là nghiệt duyên." Sở Cuồng Nhân ngửa mặt lên trời cảm khái.
Lam Vũ càng thêm sững sờ, đôi mắt xanh như ngọc nhìn Sở Cuồng Nhân, không chớp cái nào, chờ đợi lời giải thích tiếp theo của đối phương.
"Cũng không có gì, chúng ta đi tìm bọn người Nam Cung Hoàng trước đi."
"Vậy thì... Cũng được." Lam Vũ nhẹ gật đầu tuy rằng có chút bận tâm, nhưng mà Sở Cuồng Nhân không nói, nàng cũng sẽ không hỏi tới.
Cả hai thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trên đỉnh của một ngọn núi.
Một đám thiên kiêu đang tập hợp lại.
Mà giữa bọn họ có một võ đường, chính giữa võ đường đấy có một người đang ngồi, mặc áo bào màu trắng, bộ dáng trung niên, da thịt óng ánh trắng như ngọc.
Chỉ là người này lại không có nửa phần sinh khí.
Giống như một pho tượng.
Nếu Sở Cuồng Nhân ở đây nhất định sẽ nhận ra, đây là Minh Nguyệt Thánh Nhân!
Chính xác mà nói, là thi thể của Minh Nguyệt Thánh Nhân!
Thi thể này, trên áo bào màu trắng có vết máu, dường như vừa trải qua một trận đại chiến, trở lại võ đường, sau khi bố trí cấm chế liền trực tiếp ngồi xuống.
"Minh Nguyệt Thánh Nhân đã chết vạn năm, nhưng thi thể vẫn không hề bị thối rửa, Thánh Nhân, quả nhiên là những người khó lường!"
"Không biết là người nào, lại có thể giết Minh Nguyệt Thánh Nhân, chẳng lẽ bên trong làn sương mù kia có sự tồn tại kì lạ nào đó sao?"
"Tuy nhiên vị Thánh Nhân này đã ngồi đây vạn năm, đạo vận không hề dồi dào như lúc vừa mới chết, nhưng bên trong thi thể này còn sót lại Thánh Khí, nếu lợi dụng thật tốt, đối với Tôn giả cũng có tác dụng lớn."
"Không tệ."
"Nhưng mà vẫn phải phá vỡ cấm chế rồi nói."
Ở xung quanh võ đài, có một lớp cấm chế.
Đó là cấm chế Thánh Nhân bày ra, vốn dĩ, cho dù là Chí Tôn cũng khó có thể phá vỡ, nhưng theo thời gian và sự ăn mòn của tử khí, cấm chế này chỉ còn lại một lớp mỏng manh, chuyện này đã tạo cơ hội cho mọi người.
"Chư vị, các ngươi nghĩ thế nào."
Lúc này, Thiếu Đế Lôi Ngạo mở miệng nói.
Ở xung quanh hắn, Thánh Nữ Bạch Liên, Thánh Tử, Cố Trường Ca, Viên Hoằng của Vạn Pháp tông hai mặt nhìn nhau, không trả lời.
Lôi Ngạo tiếp tục nói: "Thế nào, chẳng lẽ các ngươi chỉ định nhìn cơ thể của Thánh Nhân trước mặt, rồi lại tay không mà về sao?"
"Nếu không phải sức một mình ta không cách nào phá vỡ lớp cấm chế này, ta cũng không cần tìm một đám ngu xuẩn như các ngươi trợ giúp."
Sắc mặt Thánh Tử Bạch Liên trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lôi Ngạo, ngươi cầu xin chúng ta trợ giúp nhưng lại có thái độ thế này, không cảm thấy quá phận sao?"
"Đừng hiểu lầm, không phải ta cầu xin các ngươi trợ giúp, mà là ta để cho các ngươi trợ giúp, trừ khi, các ngươi không muốn cơ thể của Thánh Nhân này."
Lôi Ngạo thờ ơ nói, hắn có tự tin, bất kể là ai, cho dù là Tôn giả nhìn thấy thi thể của Thánh Nhân cũng sẽ không thể nào không động tâm.
"Sau khi phá giải cấm chế, cơ thể Thánh Nhân, về tay người nào?"
Thánh Nữ Bạch Liên hỏi vấn đề mọi người quan tâm nhất.
"Ha ha, đương nhiên là dựa vào năng lực của chính ngươi rồi!" Lôi Ngạo cười nói.
Sắc mặt mọi người khác nhau.
Không cần phải nói, người có thực lực mạnh nhất ở nơi này chính là Thiếu Đế Lôi Ngạo.
Dựa vào năng lực bản thân, kẻ chiếm ưu thế cũng là Lôi Ngạo.
"Các ngươi đều là thiên kiêu đứng đầu bên trong đạo thống của mình, chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí cũng không có, khó trách chỉ mình Sở Cuồng Nhân cũng đấu không lại."
Lôi Ngạo lạnh nhạt nói.
Nghe được lời này, Cố Trường Ca sầm mặt lại: "Vậy thì tốt, theo như ngươi mong muốn, sau khi phá giải cấm chế, đều dựa vào năng lực!"
Thánh Tử Bạch Liên nghe thấy ba chữ Sở Cuồng Nhân, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Hừ, vậy ta cũng không có ý kiến gì."
Các thiên kiêu còn lại cũng đồng ý.
Tất cả bọn họ đều trúng kế khích tướng kia.
Dù sao phía trước cũng là thân thể Thánh Nhân, bọn họ cũng không thể tay không mà về.
Thay vì ngồi nhìn mặc kệ, không bằng buông tay đánh cược một lần!
"Rất tốt!" Lôi Ngạo cười ha ha một tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ tới Sở Cuồng Nhân này thật sự là kẻ không được người khác ưa thích, chỉ cần nhắc đến hắn thôi đã có hiệu quả thế này.
Cách đó không xa, đám người Nam Cung Hoàng đưa mắt nhìn nhau.
"Chết tiệt, nếu khôngphair bây giờ Đại sư huynh không có ở đây, thân thể Thánh Nhân này còn đến phiên bọn họ nhúng tay vào hay sao?"
"Đại sư huynh không ở đây, nhưng khắp nơi đều có hắn, Lôi Ngạo muốn đoạt lấy thi thể đó cũng phải mượn tên tuổi của Đại sư huynh."
Mộ Dung Hiên lắc đầu, trong lòng càng ngày càng kính nể Sở Cuồng Nhân.
"Đợi chút nữa chúng ta cũng động thủ sao?"
"Đương nhiên, cho dù Đại sư huynh không có ở đây, chúng ta cũng không thể làm giảm tên tuổi của Huyền Thiên tông được." Nam Cung Hoàng từ tốn nói.
Bọn họ đều là đệ tử của Huyền Thiên tông, cũng là thiên kiêu đứng đầy.
Ngoại trừ tâm phục khẩu phục đối với Sở Cuồng Nhân, những người khác, cho dù là tuyệt thế thiên kiêu Thiếu Đế Lôi Ngạo, cũng dám khiêu chiến với hắn.
"Ta xuất thủ trước!"
Lôi Ngạo xuất thủ trước, bay lên không trung, toàn thân có đạo vận lôi đình bá đạo chuyển động, một đôi cánh lôi đình màu đen đột nhiên xuất hiện!
"Hắc Thủy Đọa âm Lôi!"
Sấm sét màu đen cuồng bạo đánh về phía cấm chế!
Trong chốc lát, mấy người Thánh Nữ Bạch Liên, Thánh Tử, Cố Trường Ca, Viên Hoằng cũng lập tức xuất thủ, mỗi người tung ra tuyệt học đạo thống.
"Bạch Hồng Quán Nhật!"
Thánh Nữ, Thánh Tử Bạch Liên tung ra một chưởng, chưởng lực kinh khủng ngưng tụ ra một ánh sáng chói mắt, như cầu vồng đánh vào cấm chế.
Đây là Chí Tôn pháp đỉnh phong!
"Thiên Địa Đồng Lưu!" Đệ Tử Viên Hoằng của Vạn Pháp tông thì hội tụ Linh khí trời đất, hình thành một luồng Linh khí bàng bạc tuôn ra như dòng nước lũ.
Cố Trường Ca tung ra nấm đấm, tiếng rồng ngâm vang vọng cả bầu trời!
Các đại thiên kiêu đạo thống vừa ra tay.
Ba luồng đạo vận kinh khủng khuếch tán ra, nện vào cấm chế ở võ đường, gây ra tiếng nổ lớn, cả ngọn núi đều đang rung chuyển.
Thậm chí ngay cả hư không cũng đang vặn vẹo, rung động.
Răng rắc răng rắc...
Dưới sự hợp tác của các thiên kiêu đứng đâu, cấm chế bị các loại đạo vận đánh vào, xuất hiện vết rách to lớn, đồng thời đang khuếch tán không ngừng.
Cuối cùng, cấm chế đã xuất hiện hàng ngàn năm, bị tử khí không ngừng ăn mòn rốt cục không có thể chịu nổi một kích này, sụp đổ tại chỗ!
Cú va chạm khiến không ít thiên kiêu có thực lực hơi yếu một chút bị đẩy lùi ra xa hàng trăm trượng, nguyên một đám dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn võ đường.
"Xuất thủ!"
Trong nháy mắt bọn người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên cũng xuất thủ.
Mấy người phóng về phía võ đường, muốn đoạt lấy thân thể Thánh Nhân!
"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn tranh giành với ta!" Lôi Ngạo hừ lạnh một tiếng, Đôi Cánh Hắc Lôi vừa động, bóng người hóa thành sấm sét lướt đi, đúng là đi sau mà đến trước, đi đến trước mặt mấy người Nam Cung Hoàng, tung ra một quyền.
Tiếng sấm ầm ầm nổ ra, dùng một quyền đã đánh bay tất cả mọi người.
Sau đó, Lôi Ngạo lập tức đi đến chỗ cơ thể Thánh Nhân.
Có thể ngay lúc này, vài luồng đạo vận bộc phát, khóa chặt Lôi Ngạo, bốn người Thánh Nữ Bạch Liên, Thánh Tử, Cố Trường Ca, Viên Hoằng gần như đồng thời xuất thủ nhằm vào Lôi Ngạo!
Đối mặt với sự liên thủ của bốn thiên kiêu đứng đầu, dù là Lôi Ngạo cũng không thể không tạm thời thu tay lại, chuyển động linh lực chiến đấu với mấy người bọn họ.
"A, biết đơn độc chiến đấu sẽ không phải là đối thủ của ta, cho nên ngay từ đầu đã muốn cùng nhau đối phó với ta sao?" Lôi Ngạo vỗ cánh màu đen, lấy một địch bốn, lại không rơi vào thế hạ phong.
"Đánh bại ngươi trước, chúng ta sẽ phân chia thân thể Thánh Nhân!" Cố Trường Ca lạnh giọng nói ra, sau đó tung ra pháp môn Thánh Nhân Long Sát Quyền!
"Hừ, một tên bị Sở Cuồng Nhân dùng một kiếm đánh bại như ngươi, cũng muốn tranh giành với ta." Lôi Ngạo thúc giục Hắc Lôi, dùng một chiêu đánh lui đối phương.
Mỗi người Thánh Nữ Bạch Liên, Thánh Tử, Viên Hoằng đều sử dụng tuyệt học, mà Nam Cung Hoàng trước đó bị đánh lui cũng cầm Thánh Kiếm tiến vào chiến trường!
Lôi Ngạo nhất thời lấy một địch năm!
Trong lúc nhất thời, các loại thủ đoạn pháp môn Chí Tôn, pháp môn Thánh Nhân, dị tượng Đạo Thể không ngừng được thi triển ra từ người những thiên kiêu này.
Toàn bộ võ trường tràn ngập đạo vận cuồng bạo, mặt đất bốn phía không ngừng nổ tung, hư không liên tục rung chuyển.