Chương 67: Sở Cuồng Nhân Khiêm Tốn Ôn Hòa, Dọa Sợ Một Đám Tôn Giả
Ba ngày.
Sở Cuồng Nhân dựa vào Tầm Bảo Thuật, dẫn theo đám người Lam Vũ điên cuồng thu dọn bảo vật trong bí cảnh hết ba ngày, không nói tất cả bảo vật trong bí cảnh đều bị bọn họ lấy đi, nhưng ít ra cũng có bảy tám phần, đây là chuyện rất khủng bố.
Dù sao cũng có rất nhiều thiên kiêu tiến vào bí cảnh, ngoại trừ tám đại đạo thống Thánh Nhân ra, còn có mấy vị Thánh tộc, tổng cộng cũng phải có một hai trăm vị thiên kiêu, mà Sở Cuồng Nhân lại độc chiến tám thành bảo vật trong bí cảnh!
Nếu chuyện này truyền ra, sẽ dọa chết người.
Cộng thêm lúc vừa xuống núi, Sở Cuồng Nhân đã thu hết bảo khố Nguyên Linh, bây giờ, bảo vật trên người hắn chỉ nhiều chứ không ít hơn một cái đạo thống Chí Tôn!
"Ôi, đáng tiếc, bảo vật tuy nhiều, nhưng không có mấy thứ hữu dụng với ta, hơn nữa còn không tìm được truyền thừa của Minh Nguyệt Thánh Nhân."
Sở Cuồng Nhân thở dài một tiếng.
Có lẽ vì Minh Nguyệt Thánh Nhân và Hắc Quang Thánh Nhân đánh một trận, sinh mệnh sắp chết, căn bản không kịp lưu lại truyền thừa.
"Tốt, bảo vật đã tìm được không sai biệt lắm, nên rời đi rồi."
Sở Cuồng Nhân nói.
...
Bên ngoài bí cảnh.
Mấy tên cường giả đạo thống đoán rằng lần thăm dò bí cảnh này cũng nên kết thúc rồi, một vị Chí Tôn nói: "Bên trong bí cảnh này có không ít cơ duyên, tin tưởng mọi người không phải tay không mà về."
"Ừm, không sai."
"Cũng không biết ai có thể độc chiếm vị trí đầu tiên."
Bên cạnh, Lôi Hỏa Chí Tôn không nói gì, nhưng sắc mặt có chút âm trầm, lần này đến thăm dò bí cảnh, Thánh tộc bọn họ thua thiệt lớn!
Tổn thất một vị Thiếu Đế, thế nào cũng không bù đắp được.
"Ta mặc kệ, Thiếu Đế tộc ta chết, tốt nhất đừng liên quan đến các ngươi, nếu không tộc ta sẽ không để yên đâu!"
Lôi Hỏa Chí Tôn lạnh giọng đảo qua các Tôn giả khác.
Nhưng mọi người đều không hề để ý.
Tất cả mọi người đều là thế lực đạo thống, ai sợ ai a.
"Thôi đi, nói thật uy phong, muốn dọa ai đó." Như Yên trưởng lão nghe vậy, vốn không quen nhìn Lôi Hỏa Chí Tôn, bà ấy không nhịn được trào phúng một tiếng.
Lôi Hỏa Chí Tôn nhìn qua, “Trong các thiên kiêu tiến vào bí cảnh, ngoại trừ Thiếu Đế tộc ta, thì Sở Cuồng Nhân của Huyền Thiên tông các ngươi có thực lực nhất, nếu nói người nào có khả năng giết hắn nhất, hừ, Sở Cuồng Nhân chính là người có hiềm nghi lớn nhất."
"Hừ, nói vớ vẩn, Cuồng Nhân khiêm tốn ôn hòa, không chủ động động thủ đả thương người, bên trong bí cảnh có cơ duyên cũng có nguy hiểm, ai biết Lôi Ngạo tộc các ngươi có phải phát động đến cấm chế nào đó mới chết không."
Như Yên trưởng lão nói.
Sắc mặt mấy vị Tôn giả khác đều có chút cổ quái.
Khiêm tốn ôn hòa?
Có lầm hay không? ?
Tuyên chiến thiên hạ, chém giết Bạch Vân Kiếm Tôn, cũng diệt toàn phủ người ta, nhìn thế nào tên Sở Cuồng Nhân này cũng không giống người khiêm tốn ôn hòa nha.
Thất tổ ẩn tàng trong hư không nghe thấy lời nói của Như Yên trưởng lão, cũng không nhịn được, khóe miệng giật một cái, tiểu gia hỏa kia khiêm tốn ôn hòa cái quỷ gì.
Sưu...
Lúc này, có người từ trong bí cảnh đi ra.
Là Phương Thiên của Ngũ Hành tông.
"Phương Thiên!" Tôn giả của Ngũ Hành tông muốn đi lên nghênh đón, nhưng có người còn nhanh hơn ông ta, là Lôi Hỏa Chí Tôn tộc Lôi Chuẩn.
Lôi Hỏa Chí Tôn lạnh lùng nói: "Là ai giết Thiếu Đế của tộc ta!"
"Hừ, Lôi Hỏa Chí Tôn, đừng quá đáng."
Tôn giả của Ngũ Hành tông bất mãn nói.
"Ta chỉ hỏi một chút mà thôi."
Mọi người cũng nhìn về phía Phương Thiên, hiển nhiên rất hứng thú đối với chuyện này.
"Là... Sở Cuồng Nhân!" Phương Thiên cũng không giấu diếm.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lôi Hỏa Chí Tôn trở nên vô cùng âm trầm, "Tốt, tốt, quả nhiên là Sở Cuồng Nhân! !"
Như Yên trưởng lão có chút mộng.
Bà ấy vừa khoa trương nói Sở Cuồng Nhân khiêm tốn ôn hòa đây, khá lắm, gia hỏa này còn chém cả Thiếu Đế, tự nhiên bị vả mặt có chút không kịp chuẩn bị.
"Huyền Thiên tông, các ngươi còn gì để nói không?"
Lôi Hỏa Chí Tôn chấn nộ nhìn về phía Như Yên trưởng lão.
"Cuồng Nhân giết Lôi Ngạo, tất nhiên là có nguyên nhân, nói không chừng là Lôi Ngạo của tộc ngươi tự dưng gây hấn đấy?" Như Yên trưởng lão lại nói.
Sau đó mọi người nhìn về phía Phương Thiên, để hắn ta nói tiếp.
Phương Thiên cũng không giấu diếm, nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra bên trong.
"Thi thể Thánh Nhân, thì ra là vì tranh đoạt thi thể Thánh Nhân a!"
"Chậc chậc, nói như vậy, bây giờ thi thể Thánh Nhân đang ở trong tay Sở Cuồng, hắn đúng là bá đạo a."
"Một người tranh giành cùng thiên hạ, không phụ cái tên Cuồng Nhân chút nào."
"Hay cho một tên Sở Cuồng Nhân 'Khiêm tốn ôn hòa', khiêm tốn đến mực chiếm cả thi thể Thánh Nhân, tuyệt không lưu cho những người khác."
Chuyện này, không chỉ Lôi Hỏa Chí Tôn.
Sắc mặt đám Tôn giả còn lại cũng có chút khó coi.
Như Yên trưởng lão từ tốn nói: "Thi thể Thánh Nhân phải là người có tài mới chiếm được, Cuồng Nhân có thể một mình độc chiếm, là bản lãnh của hắn."
"Còn chuyện giết chết Lôi Ngạo, a, thiên kiêu tranh chấp, thương vong không thể tránh được, chết thì chết, chỉ có thể trách tài nghệ của hắn ta không bằng người."
Thái độ của bà ấy rất rõ ràng.
Chuyện Sở Cuồng Nhân của Huyền Thiên tông ta làm, đều có lý do.
Các ngươi muốn làm sao?
Chẳng lẽ còn muốn khai chiến sao?
Chuyện đại chiến giữa các đạo thống Thánh Nhân cũng không phải đùa giỡn, một khi bạo phát, sinh linh đồ thán, các đạo thống không chết không thôi, đạo thống truyền thừa vạn năm, cũng không phải không hủy diệt được.
"Còn, còn không chỉ như vậy," Phương Thiên cắn răng tiếp tục nói, còn nói chuyện mấy ngày nay Sở Cuồng Nhân dẫn dắt mấy người thu hết bảo vật trong bí cảnh nữa.
Một đám Tôn giả càng nghe càng cảm thấy tim đập nhanh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Như Yên trưởng lão, vẻ mặt phẫn nộ.
"Huyền Thiên tông, các ngươi thật quá đáng!"
"Toàn bộ bảo vật trong bí cảnh đều bị các ngươi lấy đi, vậy chúng ta còn lấy cái gì, để chúng ta đi một chuyến uổng công sao?"
"Không sai, nhất định Sở Cuồng Nhân phải cho chúng ta một lời giải thích!"
"Một người độc tài tất cả, Huyền Thiên tông các ngươi ăn được sao?"
Như Yên trưởng lão cũng chấn kinh.
Đây cũng quá mãnh liệt đi.
Nghe thấy một đám Tôn giả chất vấn, Như Yên trưởng lão lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Những bảo vật này đều do Cuồng Nhân lấy được bằng bản lĩnh của mình, người có tài thì được nhiều, đây là đạo lý ở đời rồi, tại sao phải bàn giao cho các ngươi?"
"Ngươi..."
Một đám Tôn giả tức giận đến xanh mặt, không lời nào để nói.
"Còn nữa."
Lúc này Phương Thiên lại lên tiếng.
Một đám Tôn giả nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
"Còn nữa? Tên Sở Cuồng Nhân kia còn làm chuyện hoang đường nào nữa?"
"Hừ, Sở Cuồng Nhân đúng là có bản lãnh a."
Dưới ái nhìn soi mói của một đám Tôn giả, Phương Thiên hít sâu một hơi, nói ra: "Sở Cuồng Nhân hắn... Chém giết một vị Thánh Nhân! !"
Bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lúc Phương Thiên đang kinh ngạc vì sao không có ai nói chuyện, vài luồng uy áp mãnh liệt rơi lên người Phương Thiên, suýt chút nữa áp hắn ta nằm rạp trên mặt đất.
"Ngươi nói cái gì? Sở Cuồng Nhân trảm sát Thánh Nhân?"
"Chuyện này sao có thể?"
"Hồ ngôn loạn ngữ, làm sao hắn có thể làm ra chuyện này được?"
Mọi người không thể tin được.
Nhưng liên tưởng đến dị tượng Thánh Nhân vẫn lạc lúc trước, thật ra trong lòng mọi người đã tin mấy phần, chỉ là cảm thấy thật không thể tin được.
Làm sao Sở Cuồng Nhân có thể trảm sát Thánh Nhân chứ? !
Như Yên trưởng lão cũng bị giật mình kêu lên.
"Phương Thiên, mau nói!" Tôn giả Ngũ Hành tông vội vàng nói.
Phương Thiên kể lại những chuyện đã xảy ra bên trong, một đám Tôn giả nghe xong, chỉ cảm thấy thế giới này quá không chân thật.
Một tên hậu bối trẻ tuổi, lại trảm sát Thánh Nhân?
Nghe thế nào đều cảm thấy chuyện này giống như nói mơ giữa ban ngày, vô cùng hoang đường.
Sau đó, trong bí cảnh lần lượt có người đi ra.
Một số Tôn giả truy hỏi những chuyện có liên quan đến Sở Cuồng Nhân, đều lấy được câu trả lời giống như Phương Thiên.
"Gia hỏa này muốn nghịch thiên sao? Lần trước chém giết Vô Thượng Chí Tôn, lần này trảm sát Thánh Nhân, cái này, cái này còn là người sao?"
"Cho dù là đại tranh chi thế, nhưng xuất hiện nhân vật bực này cũng không khỏi quá khoa trương đi."
"Có người này, các thiên kiêu khác làm gì có tư cách tranh đoạt đế vị, sinh cùng một thời đại với người này, đúng là bi ai a!"