Chương 85: Đạo Tâm Ta Kiên Cố, Một Trận Gió Nhẹ Mà Thôi
Thái Hư quan chủ lại muốn tự mình ngồi đàm đạo với Sở Cuồng Nhân? !
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều xôn xao.
Thái Hư quan chủ có thân phận gì?
Là chủ của một đạo thống Thánh Nhân, Vô Thượng Chí Tôn, trong toàn bộ Thanh Long vực, là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, đi tới chỗ nào đều được vạn vạn người kính ngưỡng.
Nhưng nhân vật bực này lại muốn ngồi đàm đạo với một tên tiểu bối?
Nếu chuyện này truyền đi, sẽ dọa người ta chết khiếp.
Sở Cuồng Nhân nghe thấy Thái Hư quan chủ nói vậy, cũng sửng sốt một chút, tại sao hắn lại có cảm giác Thái Hư quan chủ muốn xả giận cho Vô Trần Tử vậy.
Được nha, đúng là bao che khuyết điểm đó.
Sở Cuồng Nhân cười, trong mắt dần hiện ra một vệt tinh quang.
Thật ra Thái Hư quan chủ cũng không nói sai, hắn nhiều lần tiến vào trạng thái ngộ đạo, cộng thêm mấy ngày trước trước lại rút được thuộc tính Tọa Vong Vô Ngã, trình độ cảm ngộ đạo pháp tinh thâm, sớm vượt qua cùng thế hệ không biết bao nhiêu lần.
Không, cho dù là cường giả thế hệ trước, chỉ sợ cũng kém hắn.
Luận đạo với tu sĩ trẻ tuổi cùng thời, hắn căn bản không thể lấy được quá nhiều cảm ngộ, chỉ có luận đạo với tu sĩ đỉnh phong mới có thu hoạch lớn.
Không thể nghi ngờ, Thái Hư quan chủ chính là tu sĩ như vậy.
"Quan chủ mời, vãn bối không dám không nghe theo."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
"Tốt, vậy ngày mai ta sẽ chờ tiểu hữu tại Trường Thiên cung." Thái Hư quan chủ cười nhạt một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Lúc quay người, trong mắt Thái Hư quan chủ lộ ra một tia hối hận.
Ôi, quá manh động, quá manh động rồi.
Ông ta đường đường một vị Vô Thượng Chí Tôn, thế mà lại nhất thời xúc động đưa ra yêu cầu luận đạo với một tên tiểu bối, nếu chuyện này truyền đi, cũng quá mất mặt rồi.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể thu lại.
Sau khi mấy người Thái Hư quan chủ rời đi, thất tổ hiện ra, cau mày nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi thật muốn luận đạo với Thái Hư quan chủ?"
"Đúng vậy, đây là cơ hội tốt, có thể lãnh giáo đạo pháp đại thành của Thái Hư quan." Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
"Nhưng Thái Hư quan chủ là Vô Thượng Chí Tôn, ít người có thể so sánh với trình độ cảm ngộ đạo pháp của ông ta, mặc dù cùng ngồi đàm đạo không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chênh lệch quá lớn, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng với đạo tâm của ngươi."
"Đạo tâm của ta, vô cùng kiên cố!"
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, giọng nói tràn đầy tự tin.
Cảm ngộ đối với đạo pháp của hắn không thấp hơn Tôn giả, cho dù cảm ngộ đạo pháp của Thái Hư quan chủ có cao hơn hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.
"Tốt." Thất tổ khẽ vuốt cằm.
...
Chưa đến nửa ngày, chuyện Sở Cuồng Nhân sẽ ngồi đàm đạo với Thái Hư quan chủ đã hoàn toàn truyền ra, vô số người chấn động.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thái Hư quan đều nghị luận không dứt.
"Một vị Vô Thượng Chí Tôn, một tên tiểu bối Động Hư cảnh, hai người này muốn ngồi đàm đạo với nhau? Là ta điên rồi hay là thế giới điên rồi?"
"Móa nó, tên Sở Cuồng Nhân này đúng là trâu bò a!"
"Ta nghe nói, Vô Trần sư huynh đi tìm Sở Cuồng Nhân luận đạo, nhưng cuối cùng lại hiu quạnh thất bại rời đi, không phải quan chủ muốn xả giận cho hắn chứ."
"Theo tính cách của quan chủ, đúng là có khả năng."
"Đúng vậy, ta nghe nói vài thập niên trước, Vô Trần sư huynh xuống núi lịch luyện, bị một tên Tôn giả đả thương, quan chủ tức giận, trực tiếp giết tới trước cửa đạo thống của Tôn giả kia, cứ thế mà đánh nổ người ta."
"Chậc chậc, bất kể nói thế nào, chuyện Sở Cuồng Nhân muốn luận đạo cùng quan chủ quá kinh người, ngày mai ta phải đi quan sát mới được."
"Ta cũng muốn đi."
"Ta cũng vậy."
Trong đại điện.
Thái Hư quan chủ và mấy vị trưởng lão đang tụ tập một chỗ.
"Quan chủ, ngươi hồ đồ rồi! Ngươi có thân phận gì, lại muốn ngồi đàm đạo với một tên tiểu bối chứ?" Một trưởng lão thẳng thắn nói, ông ta có quan hệ rất tốt với Thái Hư quan chủ, cũng chỉ ông ta mới dám nói thế.
Mặc dù các trưởng lão khác không nói rõ, nhưng ánh mắt ít nhiều đều lộ ra một chút bất mãn, cảm thấy Thái Hư quan chủ đúng là có chút quá đáng.
Thái Hư quan chủ thản nhiên nói: "Sở Cuồng Nhân kinh tài tuyệt diễm, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết, cực hạn của hắn ở đâu sao?"
"Quan chủ, ý của ngươi là, đây chỉ là thăm dò sao?"
"Ừm, mặc dù chỉ là luận đạo, cũng không phải thực chiến, nhưng ta tự mình xuất thủ, ít nhất có thể thăm dò nội tình đại khái của kẻ này."
"Nhưng không nhất định phải là ngươi xuất thủ."
"Lăng Chính đã nói, kẻ này có thể chém giết Tôn giả, nói rõ cảm ngộ đạo pháp của hắn không ở dưới Tôn giả, chỉ ta xuất thủ mới hoàn toàn chắc chắn." Thái Hư quan chủ không hề bận tâm nói.
"Thì ra là thế."
Lúc này chư vị trưởng lão mới tán đi.
Thái Hư quan chủ thấy thế, nội tâm nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng đã lừa gạt qua.
Thật ra lúc ông ta đưa ra yêu cầu ngồi đàm đạo với Sở Cuồng Nhân, ông ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, thuần túy chỉ muốn xả giận cho đệ tử của mình.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, cho dù không có Vô Trần Tử, ông ta cũng phải tự mình xuất thủ, thăm dò tên Sở Cuồng này.
"Sở Cuồng Nhân..."
"Ngày mai, ta chờ mong biểu hiện của ngươi."
Thái Hư quan chủ thầm nói.
...
Ngày thứ hai.
Bên ngoài Trường Thiên cung tập trung rất nhiều tu sĩ của Thái Hư quan, tất cả mọi người đang đợi một trận luận đạo có thể xưng là chênh lệch lớn nhất trên đời này.
Một vị Vô Thượng Chí Tôn, một tên tiểu bối Động Hư cảnh.
"Cũng sắp bắt đầu rồi, thật khiến người ta chờ mong a."
"Sở Cuồng Nhân đâu, hắn có tới không."
"Tới, tới rồi."
Lúc này, ở phía cuối đám người, chỉ thấy Sở Cuồng Nhân mặc một bộ bạch y tuyệt thế, giống như Trích Tiên, dẫn theo Lam Vũ chậm rãi đi tới.
Hắn đi không nhanh không chậm, vô cùng thong dong.
Sau lưng Lam Vũ cũng nhắm mắt theo đuôi, đuổi sát phía sau.
Nhất thời, một nam một nữ này đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả tu sĩ đã tu hành ngàn năm không khỏi phát ra kinh thán.
Tuyệt thế chi tư, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Sở Cuồng Nhân từng bước đi đến Trường Thiên cung, hắn nhìn thấy, Thái Hư quan chủ đang ở bên trong, ngồi trên một chiếc bồ đoàn, đưa lưng về phía hắn.
Trong mắt hắn lộ ra một tia chờ mong.
Rốt cuộc đạo pháp của hắn và đối phương chênh lệch bao nhiêu đây?
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một bóng người đi ra, đó là một tu sĩ trẻ tuổi, đầu đội khăn vải, trong mắt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
"Đạo Tử Thái Hư quan Thanh Vân, có một đạo pháp muốn mời Sở đạo hữu chỉ giáo!" Chỉ thấy quanh người tu sĩ trẻ tuổi này hiển hóa đạo vận, trong một biển mây lăn lộn, mặt trời dâng lên, một vệt kim quang bỗng nhiên bắn ra.
Đó là đạo vận của Thánh Nhân pháp Nhật Chiếu Phá Tà!
"Thái Hư quan Phong Huyền, cũng có một đạo pháp, xin chỉ giáo!"
"Thái Hư quan Thanh Tín, xin chỉ giáo!"
Liên tiếp có mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đi ra, không cần linh lực, chỉ thôi động đạo vận, huyễn hóa ra các loại dị tượng lao về phía Sở Cuồng Nhân.
Những người này, đều là thiên kiêu trẻ tuổi một đời.
Đối với Sở Cuồng Nhân, bọn họ kính sợ, nhưng cũng không cam lòng, cho nên lúc này mới không nhịn được muốn cùng ra tay, áp chế nhuệ khí của Sở Cuồng Nhân.
Chỉ tiếc, Sở Cuồng Nhân không để ý tới bọn họ, trong mắt của hắn chỉ có Thái Hư quan chủ đang ngồi ngay ngắn trong Trường Thiên cung.
Ngay khi nhiều loại đạo vận vọt tới, trên đầu Sở Cuồng Nhân ngưng tụ ra Thiên Đạo Chi Kiếm, kiếm quang lưu chuyển, thoáng một cái, sau đó mấy luồng đạo vận kia giống như khói bị gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Không thể rơi vào người Sở Cuồng một chút nào.
Chênh lệch bực này khiến đám thiên kiêu trẻ tuổi không nhịn được rung động.
Chênh lệch giữa bọn họ và Sở Cuồng Nhân, quá lớn!
Giống như đom đóm và trăng sáng, làm sao có thể đánh đồng?
Vượt qua một đám thiên kiêu, Sở Cuồng Nhân đi đến trước cửa Trường Thiên cung, Lam Vũ dừng lại trước cửa, mà Sở Cuồng Nhân lại không chút do dự đi vào.
"Đệ tử trong quan vô lễ, để Sở tiểu hữu chê cười rồi."
Thái Hư quan chủ quay người, áy náy cười nói.
Sở Cuồng Nhân lại không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống bồ đoàn đối diện Thái Hư quan chủ, "Một trận gió nhẹ mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục."