Chương 84: Vô Trần Tử Hiu Quạnh, Thái Hư Quan Chủ Tới Yêu Cầu
"Vô Trần Tử, thủ tịch Thái Hư quan, tu vi Động Hư hậu kỳ, tu Thánh Nhân pháp Phiếu Miểu Thái Hư Quyết, tu Thánh Nhân pháp Nhật Chiếu Phá Tà..."
"Kì tài của Thái Hư quan, chưởng khống Thánh Vương khí Thái Hư Ấn..."
Tin tức liên quan đến Vô Trần Tử hiện lên trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Thật ra trước khi đến đây, hắn đã từng nghe nói đến tên tuổi của Vô Trần Tử, nhưng nghe nói đối phương vẫn luôn bế quan, cho nên chuyện luận võ chọn rể, hay là thăm dò bí cảnh, hắn đều chưa từng gặp nhân vật này.
Hôm nay, là lần đầu tiên gặp mặt.
Có người nói, nếu không phải lúc trước Vô Trần Tử đang bế quan, sợ là con đường vô địch của Cố Trường Ca sẽ không đánh đến Huyền Thiên tông, thua bởi Thái Hư quan, có thể thấy người này tuyệt đối không đơn giản.
Sở Cuồng Nhân dùng Động Tất Chi Nhãn phân tích, đúng là thực lực tổng thể của Vô Trần Tử cao hơn Cố Trường Ca không ít.
"Mặc dù ta vẫn ở Thái Hư quan, nhưng đã nghe thấy danh tiếng của Sở đạo hữu rồi, hôm nay cố ý đến đây gặp mặt." Vô Trần Tử cười nói.
"Không biết đạo hữu có hài lòng không?"
"Trích Tiên chi tư, khiến người ta phải tán thưởng."
"Ừm, là lời nói thật."
Sở Cuồng Nhân gật đầu, mặt không đỏ thừa nhận.
"Ta đã nghe nói mục đích Sở đạo hữu đến Thái Hư quan rồi, Sở đạo hữu muốn bắt chước Cố Trường Ca lúc trước sao?"
Lúc trước, Cố Trường Ca muốn tạo ra vô địch chi tâm, một người khiêu chiến các Đạo Tử của mấy đạo thống Thánh Nhân, trong mắt người khác, Sở Cuồng Nhân đến bái phỏng các đại đạo thống, mặc dù cách làm khác Cố Trường Ca, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
"Ấy, lời này của Vô Trần đạo hữu sai rồi, Cố Trường Ca khuếch trương thanh thế, khiến thiên hạ xôn xao, ta lại khiêm tốn hơn hắn rất nhiều, hơn nữa, ta chỉ đơn thuần muốn luận đạo luận pháp, lại không động thủ."
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Lời này khiến vẻ mặt Vô Trần Tử lộ ra vẻ cổ quái, "Trước đó Sở đạo hữu đi bái phỏng Bạch Liên giáo, sau đó truyền ra tin tức Sở đạo hữu trở thành Thánh Tử của Bạch Liên giáo, có thể nói oanh động thiên hạ."
"Sở đạo hữu nói cái này là... Khiêm tốn?"
Sở Cuồng Nhân nghe vậy bất đắc dĩ nhún vai, "Nếu ta nói đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Vô Trần đạo hữu có tin không?"
Ai biết Bạch Liên Tịnh Thế Thiên kia lại có ý nghĩa quan trọng với Bạch Liên giáo như vậy, liên quan tới căn cơ tu hành của toàn bộ đạo thống.
"Tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, lần này ta đến đây bái phỏng Sở đạo hữu là muốn cùng Sở đạo hữu... Ngồi đàm đạo."
Vô Trần Tử nói, tiểu đạo sĩ bên cạnh giật mình kêu lên.
Vô Trần sư huynh lại muốn tìm Sở Cuồng Nhân luận đạo? !
"Có thể."
Đây là mục đích đên đây của Sở Cuồng Nhân, hắn không có lý do cự tuyệt.
"Mời." Vô Trần Tử phất tay áo một cái, đối diện có hai cái bồ đoàn, hắn ta ngồi xuống một cái trong đó, trên thân dần tràn ngập đạo vận.
Sở Cuồng Nhân trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn ta.
Thiên kiêu đương đại ngồi đàm đạo, tiểu đạo sĩ bên cạnh vô cùng kích động, nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy hai người.
Hai cỗ đạo vận bắt đầu đụng chạm trong phòng.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Sở Cuồng Nhân hiện lên Thiên Đạo Chi Kiếm, vô cùng sắc bén, mà xung quanh Vô Trần Tử lại là một biển mây cuồn cuộn, phiêu miểu khó dò.
Đạo vận khuếch tán ra, một số cường giả cảm giác được.
"Có người đang luận đạo."
"Phương hướng này là ở phòng trọ, là Sở Cuồng Nhân."
"Kiếm chi đạo vận thật sắc bén, mà mặt khác là một cỗ phiêu miểu khó dò, đến từ Thái Hư quan chúng ta, là Vô Trần Tử!"
"Nhanh như vậy, hai người này đã luận đạo với nhau rồi?"
Một vài trưởng lão của Thái Hư quan vô cùng hiếu kỳ, ào ào khởi hành tiến về chỗ hai người luận đạo.
"Trong Thái Hư ta, ngoại trừ Thái Hư Phiếu Miểu Quyết là tu hành pháp nổi danh nhất, còn có ba mươi hai bộ Chí Tôn pháp, hai bộ Thánh Nhân pháp, ta bất tài, chỉ học được mười hai loại, xin Sở đạo hữu chỉ giáo."
Lúc một đám trưởng lão Thái Hư quan chạy tới, chỉ nghe thấy Vô Trần Tử nói một câu như thế, sau đó, đạo vận của đối phương biến hóa, diễn sinh ra đạo pháp.
Biển mây cuồn cuộn, hóa thành mấy đám mây phun trào, cùng nhau đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
"Đây là Phiên Vân pháp!" Có trưởng lão nhận ra pháp môn này.
Nhưng mấy đám mây kia còn chưa tới gần Sở Cuồng Nhân, Thiên Đạo Chi Kiếm trên đỉnh đầu đối phương chợt lóe lên một đạo kiếm quang, đám mây phá nát.
Vô Trần Tử cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục thôi động đạo vận, huyễn hóa ra mỗi loại pháp môn huyền diệu.
"Đó là Chí Tôn pháp Phất Liễu quyết!"
"Còn có Xuân Hàn pháp."
"A, nhiều Chí Tôn pháp như vậy, hơn nữa mỗi loại đều dùng thuần thục như thế, thật sự là hiếm thấy."
"Thật không hổ là thiên kiêu duy nhất được Thái Hư Ấn thừa nhận trong mấy ngàn năm qua, quả nhiên không tầm thường."
"Các ngươi nhìn Sở Cuồng Nhân đi."
Mặc dù pháp môn của Vô Trần Tử huyền diệu, nhưng mặc cho ngoại giới như cuồng phong, như mưa rào, Sở Cuồng Nhân vẫn sừng sững bất động.
Trên đầu Thiên Đạo Chi Kiếm lơ lửng, thỉnh thoảng có kiếm quang lấp lóe, không có bất kỳ pháp môn nào có thể rơi trên người hắn.
Nhất kiếm phá vạn pháp, hắn đã phát huy phong thái của nó đến vô cùng tinh tế.
Lúc này.
Biển mây xung quanh Vô Trần Tử sinh ra một vòng mặt trời, mặt trời mới nhô lên, quang mang vạn trượng, vô cùng loá mắt.
Một vệt kim quang từ trên mặt trời bay ra, xuyên qua tầng tầng biển mây, bắn thẳng về phía Sở Cuồng Nhân.
"Đây là Thánh Nhân pháp Nhật Chiếu Phá Tà!"
"Không ngờ nhanh như vậy Vô Trần Tử đã dùng đến chiêu thức đặt dưới đáy hòm rồi, xem ra Sở Cuồng Nhân khiến hắn có áp lực không nhỏ a."
Một đám trưởng lão của Thái Hư quan tấm tắc nói.
Mà lúc này, đối mặt với Thánh Nhân pháp, Sở Cuồng Nhân vẫn không có chút rung động nào, Thiên Đạo Chi Kiếm trên đầu lấp lóe ra một đạo kiếm quang màu tím.
Kiếm quang màu tím và chạm với mặt trời màu vàng, chỉ thấy mặt trời màu vàng kia giống như giấy mỏng, bị xé nứt!
Kiếm quang thế như chẻ tre, rơi vào trên người Vô Trần Tử, chỉ thấy thân thể hắn ta khẽ run lên, đạo vận tràn ngập xung quanh tán loạn.
Trận luận đạo này, đã phân ra cao thấp.
"Không đủ, đạo của ngươi, pháp của ngươi, còn chưa đủ mạnh." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, giọng nói không có không gợn sóng, không hề đắc ý, không có kiêu ngạo, càng không có xem thường, dường như đang nói ra một sự thật.
Nhưng như vậy chính là sự đả kích lớn nhất, điều này nói rõ, Sở Cuồng Nhân và Vô Trần Tử không phải tồn tại cùng một cấp độ.
Như vậy cũng giống như so sánh người với một con kiến hôi.
Người sẽ vì lực lượng của mình xa cao hơn con kiến hôi mà dương dương đắc ý sao? Vì vậy mà khinh bỉ con kiến hôi sao?
Sẽ không, bởi vì hai bên không cùng một cấp độ.
Vô Trần Tử hiểu ý này, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở, chênh lệch, thật sự quá lớn.
Hắn ta là thiên kiêu xuất sắc nhất trong Thái Hư quan, nhưng so sánh với Sở Cuồng Nhân, hắn cảm giác mình quá nhỏ bé, quá thấp.
"Được ngồi đàm đạo với Sở đạo hữu là vinh hạnh của tại hạ, lần luận đạo này, ta có không ít thu hoạch." Vô Trần Tử đứng dậy khom mình hành lễ.
Thu hoạch là có, nhưng nhiều hơn là thất lạc và hiu quạnh.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, "Khách khí."
Hắn không an ủi Vô Trần Tử, bởi vì không cần, chuyện hắn mạnh hơn Vô Trần Tử là sự thật.
Chuyện này chỉ có thể dựa vào Vô Trần Tử tự đi ra ngoài.
"Haiz, chênh lệch quá xa."
"Đúng vậy."
Mấy vị trưởng lão của Thái Hư quan thổn thức không thôi.
Lúc này, Thái Hư quan chủ chậm rãi đi tới, nhìn hắn ta, Vô Trần Tử khom người hành lễ, "Bái kiến sư tôn."
Vô Trần Tử chính là đồ đệ của Thái Hư quan chủ đương đại.
"Thắng bại nhất thời không có nghĩa là thắng bại cả đời, Vô Trần, đây chỉ là một lần ma luyện mà thôi, không cần quá mức sa vào." Thái Hư quan chủ thấy vẻ mặt Vô Trần Tử hiu quạnh, trong mắt lướt qua một vệt đau lòng.
"Vâng, sư tôn." Vô Trần Tử gật đầu.
Sau đó, Thái Hư quan chủ nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: "Sở tiểu hữu cảm ngộ đạo pháp tinh thâm, cùng thế hệ, sợ là không người có thể đánh đồng với ngươi, không biết lão đạo có vinh hạnh được ngồi đàm đạo với ngươi không?"
Lời vừa nói ra, một mảnh xôn xao.