Chương 97: Mục Đích Ma Tu, Có Mấy Phần Giống Người
Tu sĩ và phàm nhân.
Đây là hai quần thế có giới hạn rõ ràng, tu sĩ nắm giữ lực lượng mà phàm nhân không cách nào với tới, cao cao tại thượng.
Trong mắt người bình thường, tu sĩ không khác gì Tiên Nhân.
Một cách tự nhiên, tu sĩ sẽ sinh ra cảm giác ưu việt, đối với đa số tu sĩ mà nói, mạng của phàm nhân dường như không đáng nhắc tới.
Nếu không có công đức, nhân quả, khí vận ước thúc vô hình, thậm chí đa số tu sĩ sẽ không hành động tốt hơn đám tu sĩ ma đạo này.
Ví dụ như hiện tại.
Mấy đạo thống Thánh Nhân muốn dùng trận ma họa này nâng cao uy vọng của đạo thống, thu hoạch công đức, khí vận, cho nên ma họa huyên náo càng hung, sau khi bọn họ giải quyết sẽ thu hoạch được càng nhiều.
Trong quá trình này, sẽ chết bao nhiêu người, thật ra bọn họ cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải bọn họ làm.
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân hỏi vậy, thất tổ trầm mặc một lát, sau đó thở dài: "Quả thật trong các đạo thống Thánh Nhân không thiếu tu sĩ như vậy."
Sở Cuồng Nhân gật đầu, "Ta hiểu rồi."
...
Thành Sơn Hà, ngày xưa là trụ sở đạo thống của Sơn Hà tông, sau khi Sơn Hà tông bị diệt, nơi đây liền lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Mãi đến khi người của các đạo thống Thánh Nhân vào ở, tạm thời tiếp quản tòa thành trì này, tình huống mới có chuyển biến tốt.
Lúc này, tại một tửu lâu trong thành đang oanh ca yến hót, ăn uống linh đình, âm thanh ầm ĩ không ngừng truyền tới.
Ngược lại, bên ngoài tửu lâu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bách tính vì ma họa mà trôi dạt khắp nơi, áo quần rách rưới, bụng ăn không no.
"Nào, Lý mỗ ta ở đây kính chư vị thiên kiêu một chén, lúc gặp ma họa, chư vị có thể ra mặt cứu vãn vạn dân, đúng là tâm địa trượng nghĩa."
Trên yến tiệc, một người trung niên mặc trường bào hoa lệ nâng chén cười nói, ở trước mặt hắn ta là một đám thiên kiêu của Tử Dương cốc, Linh Hư Thánh Địa, Ngũ Hành tông.
"Lý gia chủ khách khí, diệt trừ ma đạo là bản phận của chúng ta." Phương Thiên của Ngũ Hành tông chính nghĩ nói, nếu không biết còn tưởng rằng hắn ta đã giết bao nhiêu ma tu, cứu được bao nhiêu bách tính rồi.
"Phương Đạo Tử nói rất đúng."
Lý gia chủ cười gật đầu, sau đó chần chờ nói: "Trận ma họa này đã tiếp tục bảy ngày, không biết chư vị tính toán lúc nào sẽ xuất thủ, cứ tiếp tục như vậy, sợ là Bắc Lăng Đạo Châu sẽ không chịu nổi."
Lúc nói lời này, trong lòng Lý gia chủ đang mắng xối xả.
Đám người xưng là thiên kiêu này đến thành Sơn Hà đã vài ngày, nhưng vẫn không xuất lực nhiều, lại sống phóng túng ở đây.
"Đợi thêm mấy ngày, hiện tại không chỉ là người của Vô Cực Ma Tông năm đó, còn có lượng lớn ma tu nữa, lúc những người này đã đi ra không sai biệt lắm, cô sẽ một mẻ hốt gọn bọn họ!"
Cố Trường Ca uống một chén rượu, đạm mạc nói.
"Không sai, lần này ma tu xuất hiện rất kỳ lạ, chúng ta đã dò xét, nghe nói những người này đều đang tìm kiếm Thánh Vương khí của Vô Cực Ma Tôn năm đó, chờ bọn họ tìm được, chúng ta ra tay cũng không muộn." Lâm Bá Thiên nói.
Những ngày này, bọn họ đã điều tra xong, Vô Cực Ma Tôn căn bản không còn sống, diệt Sơn Hà tông là một thiếu niên rất giống Vô Cực Ma Tôn và một lão giả thần bí.
Mà mục tiêu của hai người này chính là Thánh Vương Khí đã cùng Vô Cực Ma Tôn tung hoành thiên hạ, tin tức này đã nhanh chóng truyền khắp Ma Đạo, khiến tất cả tu sĩ ma đạo của Thanh Long vực đều đến Bắc Lăng Đạo Châu.
"A, Thánh Vương khí Thiên Hoang Ma Thương, năm đó chiến lực của Vô Cực Ma Tôn siêu quần, có thể chiến Thánh Nhân, thanh ma thương này có công lao không nhỏ, nhưng sau khi Vô Cực Ma Tôn chết, tung tích của thanh ma thương này cũng không rõ, không ngờ lại giấu tại Bắc Lăng Đạo Châu này." Bạch Liên Thánh Tử nói, ánh mắt lộ ra hỏa nhiệt.
Đây chính là Thánh Vương khí a.
So với Thánh Khí bình thường còn mạnh hơn rất nhiều.
Một kiện Thánh Khí đã đủ khiến vô số tu sĩ chạy theo như vịt, càng không cần nói đến chí bảo Thánh Vương khí bực này.
Trến yến tiệc, mấy vị thiên kiêu ngươi một lời ta một câu, đều nói đến Thánh Vương khí này cường đại cỡ nào, nhưng không ai nói muốn xuất binh, Lý gia chủ nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.
"Để cho ta đi vào!" Lúc này, có một thanh niên vọt vào, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ nhìn đám thiên kiêu trên yến tiệc.
"Đạo Tử Sơn Hà tông? A, có chuyện gì không?" Cố Trường Ca liếc đối phương liếc một cái, rồi đạm mạc nói.
Thanh niên kia chính là Đạo Tử duy nhất may mắn sống sót của Sơn Hà tông, hắn ta nhìn mặt bàn đầy rượu ngon món ngon trước mặt, cố nén lửa giận nói: "Ta muốn hỏi mấy vị, lúc nào các vị mới xuất thủ?"
"Đạo Tử không cần gấp gáp, lúc nên xuất thủ chúng ta sẽ xuất thủ."
"Cái gì mà lúc nên xuất thủ sẽ xuất thủ? Lúc bách tính tại Bắc Lăng Đạo Châu chết hết sao?" Sơn Hà Đạo Tử chất vấn.
"Làm càn! Đừng quên, Bắc Lăng Đạo Châu luân lạc tới tình trạng này, chính là do Sơn Hà tông các ngươi vô năng, lúc này chúng ta mới tới giúp các ngươi thu thập cục diện rối rắm, ngươi lại có thái độ này sao?"
Một tên Đạo Tử của Linh Hư Thánh Địa hừ lạnh nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Sơn Hà Đạo Tử tái xanh, "Là Sơn Hà tông ta vô năng mới khiến ma họa lan tràn, nhưng các ngươi lại ngồi nhìn sinh linh đồ thán, bách tính trôi dạt khắp nơi, thật uổng là đạo thống Thánh Nhân!"
"Buồn cười, chúng ta có thể mặc kệ chuyện này, mặc kệ Bắc Lăng Đạo Châu các ngươi tự sanh tự diệt, hiện tại chúng ta tới, ngươi không những không mang ơn, còn dám ở chỗ này chất vấn chúng ta, không cảm thấy quá phận sao?"
"Quá phận chính là các ngươi! Mấy ngày nay, thành Sơn Hà tận tâm tận lực chiêu đãi các ngươi, các thế gia như Lý gia, Vương gia, Trương gia không tiếc tan hết gia tài, cầu các ngươi xuất thủ, nhưng các ngươi đang làm cái gì?"
"Thu chỗ tốt lại không làm việc? Các ngươi còn không bằng đầy tớ tiểu thương trong giới phàm nhân nữa! ! Cái gì mà hành động diệt ma chứ, chỉ là một trò cười mà thôi!"
Sơn Hà Đạo Tử nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm một đám thiên kiêu trước mặt, vô cùng bi phẫn.
"Sơn Hà Đạo Tử, xin ngươi nhận rõ tình huống, nếu ngươi chọc giận chúng ta, chúng ta càng xuất thủ muộn, Bắc Lăng Đạo Châu thương vong càng nhiều, bây giờ mỗi chữ ngươi nói ra đều liên quan đến ngàn vạn tính mạng dân chúng, ngươi xác định, ngươi muốn nói tiếp sao?"
Cố Trường Ca từ tốn nói, ánh mắt dần trở nên băng lãnh.
"Ngươi đang uy hiếp ta!" Sắc mặt Sơn Hà Đạo Tử vô cùng âm trầm.
"Phải thì như thế nào?"
Nói đến mức này, đám thiên kiêu ở đây cũng lười giả vờ là người khiêm tốn, nhìn Sơn Hà Đạo Tử, trên mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Ba ba ba...
Lúc này, một trận vỗ tay vang lên.
Bên ngoài phòng, một thiếu niên mặc bạch bào dẫn theo mấy người chậm rãi đi đến.
Nhìn thấy hắn, sắc mặt mấy vị thiên kiêu ở đây lập tức đại biến, cũng không ngồi yên nữa, có một vài người trực tiếp đứng lên nhìn chằm chằm người tới.
"Sở Cuồng Nhân!"
"Là Sở Cuồng Nhân, hắn đến rồi!"
Sở Cuồng Nhân đi vào gian phòng, ánh mắt đảo qua mấy người kia, cười nói: "Mấy vị thật có nhã hứng, còn đang mở tiệc ăn mừng cơ, đồ ăn cũng không tệ a, còn tốt hơn đám khất cái lúc ta vào thành nhiều."
"Bọn họ thật thảm, ăn không đủ no, cũng không có quần áo hoàn chỉnh mà mặc, nào giống mấy vị, mặc hoa phục tơ lụa, a, con chó mặc lên quần áo như vậy, xem ra cũng có mấy phần giống người."
Nghe thấy vậy, mấy người Cố Trường Ca biến sắc, đều hiểu Sở Cuồng Nhân đang mắng bọn họ là chó.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng quá đáng!"
Một thiên kiêu lạnh giọng nói.
Nhưng Sở Cuồng Nhân không thèm nhìn hắn ta, đưa tay tát một cái vào hư không, linh lực kinh khủng trực tiếp quất lên người tên thiên kiêu này.
Phịch một tiếng, tên thiên kiêu này trực tiếp bay lên, nện trên bàn, còn bị nước dội trên người, vô cùng chật vật.