Chương 98: Sở Cuồng Nhân Đáng Tin, Không Có Các Ngươi Ta Vẫn Có Thể Bình Định Ma Họa
Sở Cuồng Nhân một lời không hợp liền động thủ, dọa sợ không ít người.
Tất cả mọi người nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kiêng kị.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi dám đánh ta." Trên mặt tên thiêu kiêu bị đánh kia tràn đầy giận dữ, đứng lên giận dữ hét.
"Đánh ngươi thì sao, còn muốn chọn thời gian à?"
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói, sau đó trở tay lại đánh ra một cái tát, một bàn tay trực tiếp đánh đối phương ra ngoài tửu lâu.
Mấy người Sơn Hà Đạo Tử, Lý gia chủ nhìn thấy Sở Cuồng Nhân cảm thấy có chút kinh dị, đây chính là Đạo Tử của đạo thống Thánh Nhân đó, nói đánh là đánh được sao?
Nhưng không thể không nói, con mẹ nó quá hả giận.
"Sở Cuồng Nhân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Cố Trường Ca lạnh giọng hỏi.
"Không có gì, hôm nay ta đến đây chủ yếu là muốn thông báo với các ngươi một chuyện, từ giờ trở đi, thành Sơn Hà tạm thời do ta tiếp quản."
"Dựa vào cái gì! Ngươi nói tiếp quản thì có thể tiếp quản sao?"
"Ta đã nói rồi, ta chỉ đến đây thông báo với các ngươi, không cần các ngươi phải đồng ý." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
"Hừ, Sở Cuồng Nhân, ngươi cho rằng thực lực của ngươi cao cường liền có thể muốn làm gì thì làm sao? Không có chúng ta, ngươi làm sao tiếp quản thành Sơn Hà?"
Cố Trường Ca cười khẩy.
Bỗng nhiên, la bàn truyền tin trong Càn Khôn giới của hắn ta chấn động một cái.
Hắn ra lấy ra, một đạo tin tức truyền đến.
"Tất cả tu sĩ tiến về Bắc Lăng Đạo Châu phải nghe theo điều phối của Sở Cuồng Nhân!" Trong la bàn truyền đến giọng nói đạm mạc của Thanh Vân quốc chủ.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Cố Trường Ca đại biến, không chỉ hắn ta, bên cạnh, Bạch Liên Thánh Tử cũng nhận được tin tức giống vậy.
"Ta là phò mã của Thanh Vân vương triều, Thánh Tử của Bạch Liên giáo, người các ngươi mang đến, hiện tại cũng do ta tiếp quản."
Sở Cuồng Nhân liếc hai người kia một cái, lập tức quay người rời đi.
"Sở Cuồng Nhân!"
Cố Trường Ca nhìn bóng lưng của đối phương nghiến răng nghiến lợi.
Trên yến tiệc, Lý gia chủ như có điều suy nghĩ nhìn tình cảnh này, sau đó lựa chọn sáng suốt từ bỏ đám người Cố Trường Ca, đuổi theo Sở Cuồng Nhân.
......
Trên đường phố.
Lý gia chủ đuổi kịp Sở Cuồng Nhân, "Sở đạo hữu, ta gia chủ Lý gia của thành Sơn Hà, không biết lúc nào Sở đạo hữu sẽ phái người xuất thủ?"
"Ta đã để các tu sĩ của Huyền Thiên tông, Bạch Liên giáo, Thanh Vân vương triều xuất thủ, đến các nơi thanh trừ ma họa rồi."
"Nhanh như vậy!" Lý gia chủ đại hỉ.
Cuối cùng cũng có một vị thiên kiêu đáng tin đến.
Hắn ta đã nghe qua không ít lời đồn về Sở Cuồng Nhân, biết đối phương có tâm cứu vãn Đạo châu, thì còn hữu dụng hơn đám người Cố Trường Ca kia nhiều.
"Lý gia tùy ý để Sở đạo hữu điều động!"
Lý gia chủ lập tức biểu lộ thái độ.
Trên đời này, còn rất nhiều tu sĩ xem phàm nhân như cỏ rác, nhưng cũng có tu sĩ quật khởi tử cây cỏ, đối đãi bình đẳng với phàm nhân.
Lý gia chính là tu sĩ thế gia như vậy.
"Sở đạo hữu trạch tâm nhân hậu, so với đám người được gọi là thiên kiêu như Cố Trường Ca còn tốt hơn nhiều." Sơn Hà Đạo Tử cũng lên tiếng.
"Chỉ làm chuyện trong khả năng của ta mà thôi."
Trong suy nghĩ của Sở Cuồng Nhân, mạng của phàm nhân cũng là mạng!
Tiên Nhân cũng là mạng!
Đường tu hành mà hắn muốn đi không phải Đạo Vô Tình xem mạng người như cỏ rác, xem chúng sinh là kiến hôi, đương nhiên sẽ không bỏ mặc ma họa.
"Khi ta tới nghe nói đám ma tu đến Bắc Lăng Đạo Châu tìm kiếm một kiện Thánh Vương khí, không biết có thể nói tỉ mỉ với ta không."
Sở Cuồng Nhân nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.
"Tự nhiên."
Sơn Hà Đạo Tử và Lý gia chủ nói rất nhiều chuyện vơi Sở Cuồng Nhân, nhất là Sơn Hà Đạo Tử, lúc nói đến những thứ này, trong mắt mang theo oán hận.
"Trước khi Vô Cực Ma Tôn chết từng lưu lại một kiện Thánh Vương khí Thiên Hoang Ma Thương, mà nghe đồn, hai ngàn năm trước, thanh ma thương này từng xuất hiện tại Bắc Lăng Đạo Châu, được tổ tiên Sơn Hà tông ta phong ấn!"
"Mà Sơn Hà tông ta cũng vì vậy mà gặp đại kiếp lần này!"
Sơn Hà Đạo Tử nắm chặt quyền nói.
"Ngươi có biết hiện giờ thanh mà thương này ở đâu không?"
"Không biết, cây thương kia là tổ tiên phong ấn, trừ ngài ấy ra, không ai biết nó ở đây, tổ tiên cũng đã tọa hóa từ lâu."
"Nói như vậy, không ai biết nó ở đâu?"
"Đúng thế."
Sở Cuồng Nhân gật đầu, như có điều suy nghĩ.
......
Ngày thứ hai, Sở Cuồng Nhân tiếp quản thành Sơn Hà, để các thế gia như Lý gia mở thành Sơn Hà ra, thu lưu nạn dân từ các nơi đến đây.
Trong lúc nhất thời, trong thành Sơn Hà đã có không ít trại tị nạn.
Mà hành động này khiến đám tu sĩ đạo thống Thánh Nhân cảm thấy bất mãn, hiện tại, khắp các đường phố đều là nạn dân ăn mặc rách rưới, mùi thối ngút trời, chuyện này khiến đám người sống an nhàn sung sướng như bọn họ không chịu được.
Oanh! !
Bên ngoài sân nhỏ của Sở Cuồng Nhân truyền đến mấy cỗ khí tức kinh khủng.
Chỉ thấy một vài thiên kiêu của Ngũ Hành tông, Tử Dương cốc, Vạn Pháp tông, Thái Hư quan, Linh Hư Thánh Địa cùng nhau đi vào.
"Sở Cuồng Nhân, đi ra cho chúng ta! !"
Phương Thiên của Ngũ Hành tông lớn tiếng nói.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, nhưng còn chưa nhìn thấy đến người, một cỗ đạo vận hùng hậu bạo phát, một đạo bạch quang nổ ra.
Đồng tử Phương Thiên co rụt lại, vội vàng thôi động ngũ hành chi đạo, đánh ra một đạo linh lực sặc sỡ, hai cỗ lực lượng va chạm, Phương Thiên bị đánh lui mấy chục trượng, sắc mặt trắng bệch.
Trong sân nhỏ có một bóng người xinh đẹp đi ra, chính là Lam Vũ, nàng lạnh nhạt đảo qua mọi người ở đây, "Các ngươi quá ồn."
"Mới sáng sớm đã đến đây sủa inh ỏi rồi, các ngươi còn để người ta nghỉ ngơi không." Sở Cuồng Nhân cũng đi ra.
"Sở Cuồng Nhân, bây giờ bên trong thành Sơn Hà nạn dân thành đống, như vậy chúng ta còn hoạt động thế nào, ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!"
Phương Thiên lạnh giọng nói.
"Hoạt động? Các ngươi muốn hoạt động gì, là muốn đi tửu lâu xếp đặt tiệc rượu, hay là đến thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt?" Sở Cuồng Nhân cười một tiếng, ánh mắt băng lãnh đảo qua các tu sĩ ở đây.
"Nói thế nào, ngươi để nhiều nạn dân tràn vào trong thành như vậy rất quá đáng, ngoài thành còn rất nhiều đất trống, vì sao không để bọn họ ở ngoài kia." Viên Hoằng đề nghị.
"A, bên ngoài? Xem ra các ngươi thật sự đã quen sống trong nhung lụa rồi, tình huống bên ngoài như thế nào, các ngươi không đi xem sao? Ma tu khắp nơi, Yêu thú hoành hành, để bọn họ ra bên ngoài, không khác nào để bọn họ đi chịu chết! !" Sở Cuồng Nhân cười lạnh một tiếng nói.
"Như vậy thì sao, chỉ chết một số người thôi, đến thời điểm, tự nhiên chúng ta sẽ xuất thủ diệt trừ ma họa."
"Không sai, Sở Cuồng Nhân, hôm nay ngươi nhất định phải để đám nạn dân này rời khỏi thành, nếu không trận ma họa này, chúng ta sẽ không xuất thủ!"
"Đúng, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chống trời hay sao?"
Một đám thiên kiêu nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Những tu sĩ này đến đây diệt ma sao?
"Không có các ngươi, ta vẫn có thể bình định ma họa như cũ! !"
Sở Cuồng Nhân khí phách nói.
Sau đó hắn phẩy tay áo một cái, một cỗ kiếm khí cuồng bạo phun ra ngoài, đánh bay một đám tu sĩ bay ra ngoài hơn mười trượng.
"Hiện tại, các ngươi, cút cho ta!"
"Hay cho một tên Sở Cuồng Nhân, thật sự xem mình là thiên hạ vô địch sao? Chúng ta càng muốn chiến một trận với ngươi!" Có mấy thiên kiêu xuất thủ.
Bọn họ nghe nói đủ loại lời đồn liên quan đến Sở Cuồng Nhân, nhưng đó chỉ là lời đồn, hôm nay bọn họ muốn thử xem năng lực của đối phương.
"Không tốt!"
"Đừng!" Mấy tên thiên kiêu Viên Hoằng, Phương Thiên từng chứng kiến năng lực của Sở Cuồng Nhân muốn xuất thủ cản trở.
Bọn họ tới đây để nói chuyện, chưa từng nghĩ sẽ đánh nhau với đối phương, dù sao đối phương cường đại đã sớm khắc sâu ở trong lòng bọn họ rồi.
Nhưng bọn họ ngăn cản chậm một bước.
Mấy tên thiên kiêu kia vọt tới trước mặt Sở Cuồng Nhân, đạo vận lưu chuyển, linh lực cuồng bạo dâng trào, cùng nhau đánh ra.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân vừa ngẩng đầu, mấy người kia đã dừng lại giữa không trung, đạo pháp vừa thi triển ra trực tiếp tán loạn.
Ngay sau đó, mấy đám huyết vụ nổ tung trên không trung!