Chương 109: Thánh địa nhúng tay
Đến bước này rồi, lại che dấu cũng không có ý nghĩa.
Ngưng Đề nghiêng mình bay đi, không phải vì chiến đấu, mà là để đi tới phía sau Hạng Cao Dã.
Nàng rất thông minh, biết phải làm thế nào mới có thể cười đến cuối cùng.
Cao thủ khác trong điện, và đám người Hạ Hầu Tuấn đều lấy ra linh khí, đạo cung, thần phủ tranh cơ hội độ sắc.
Muôn màu muôn sắc chiếu rọi đại điện rộng lớn vô cùng phi phàm.
“Đã xảy ra cái gì?”
Lam Đề còn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra nữa.
Hiện tại toàn trường đều mang binh khí nhắm vào nàng, người duy nhất có thể tin tưởng, lại chỉ còn lại có Khương Thành vẫn đang ngồi thảnh thơi ở đó.
“Em gái à, gỡ khuyên tai xuống đi. Thân phận của ngươi đã bại lộ rồi, Ngưng Đề muốn ta giết ngươi.”
Từ trước đến giờ hắn luôn là người thành thật, tiếp tục phát triển truyền thống đạo đức tốt đẹp không nói dối.
Ngưng Đề công chúa đang trốn sau lưng Hạng Cao Dã nhất thời phẫn nộ hét lên.
“Khương Thành, ngươi dám bán đứng ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thây!”
Thành ca cũng không tức giận chút nào.
“Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, ta sẽ cố gắng.”
Lam Đề cũng rất tức giận, nàng vừa gỡ khuyên tai xuống khôi phục hình dáng, vừa yếu ớt nhìn chằm chằm Ngưng Đề.
“Ngươi không sợ chết sao?”
Toàn trường không biết bao nhiêu người, ánh mắt lặng yên trở nên đọng lại, khuôn mặt thật sự quá đẹp.
Căn bản không giống như nhân gian nên có, những kẻ khác nghẹt thở một hồi.
Ngưng Đề công chúa đã đủ xinh đẹp, nhưng so sánh với nàng, giống như là chim tước so với thiên nga.
Một số tu sĩ ý chí không vững chắc, ngay cả binh khí cũng lặng lẽ rơi xuống.
“Ha ha ha ha ha……..”
Ngưng Đề bỗng nhiên cười to, tiếng cười vừa mang theo sự thoải mái lại vừa hả giận.
“Có phải ngươi vẫn còn trông cậy vào việc dùng chú ấn để uy hiếp ta không?”
“Rất đáng tiếc, nó đã được giải trừ rồi!”
“Bây giờ ngươi nghĩ xem mình sẽ rơi vào kết cục gì đi!”
Cuối cùng thì nàng cũng không cần phải ngoan ngoãn phục tùng trước mặt nàng nữa rồi.
“Thật ra ba năm này ta còn phải cảm ơn sự bồi dưỡng chỉ bảo của ngươi nữa, không có ngươi, ta cũng không thể dễ dàng tiến vào Đạo Cung cảnh như thế.”
“Ha ha ha…..”
“Cho nên ta bảo đảm, cho dù ngươi chết, cũng sẽ không cho ngươi được yên lòng.”
Có lẽ là do phải nhẫn nhịn quá lâu, nên những lời nói ác độc cũng không che dấu chút nào nữa.
Biểu cảm của Lam Đề cuối cùng cũng có chút thay đổi.
“Ngươi làm sao có thể làm được?”
Đã trúng chú ấn của nàng, mặc dù miệng còn có thể nói, tay còn có thể viết, nhưng chỉ cần nhắc đến bất luận chữ gì liên quan đến ‘chú ấn’, đều sẽ ngay lập tức sinh ra chú thuật, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Đây cũng là nguyên nhân ba năm qua Hạng Cao Dã luôn không biết gì.
Bởi vì Ngưng Đề không thể nói cho bất kỳ người nào, hắn trước đây căn bản không biết gì cả.
Hoàng đế trên đài cao, ánh mắt từ đầu đến cuối đều tập trung ở trên người Khương Thành.
“Ngươi thật sự rất không biết điều.”
“Nói đi, đêm đó ngươi đã làm cách nào để phát động Long Linh đại trận?”
Đây là một cây kim trong lòng hắn, nếu không hiểu được chuyện này thì mãi mã cũng không thể yên tâm.
Ngày đó, sau khi Khương Thành phát động đại trận, hắn đã từng đi địa cung cẩn thận kiểm tra một lượt, nhưng căn bản không phát hiện được có chỗ nào không đúng.
Đại trận không có gì khác thường, cũng không giống như bị người ngoài động tay chân.
“Chỉ cần ngươi nói ra, trẫm có thể giữ lại cho ngươi một mạng.”
Lời nói ma quỷ này, đương nhiên Khương Thành sẽ không tin.
Huống chi, hắn cũng đâu có cần được tha?
“Haizzz, nếu ngươi đã muốn giữ cho ta một mạng, vậy ta thật không muốn nói.”
“Ngươi sẽ phải nói thôi.”
Hạng Cao Dã vỗ vỗ tay, hai tên thanh niên áo trắng từ phía sau chậm rãi đi ra.
Hai người này vừa mới nhìn thì khuôn mặt bình thường, nhưng lại thong thả ung dung đứng ở trong đại điện này, như là thay thế Hạng Cao Dã trở thành chủ nhân ở đây.
Quanh người hắn có khí chất kỳ dị khó mà nói rõ.
“Dư Lương, Hàn Hoa Nguyên, là các ngươi?”
Lam Đề vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt lập tức trở nên cứng lại.
Ngoài ra, còn có thù hận khắc cốt ghi tâm.
“Lam Đề, hiện tại ngươi đã biết chú ấn của ta đã được giải trừ thế nào rồi chứ?”
Ngưng Đề đắc ý vênh vênh ngẩng cái cổ trắng nõn thon dài lên: “Ở trước mặt hai vị Thánh Tử, ngươi cũng không chịu nổi một cú đánh.”
Lam Đề khinh thường cười mỉa một tiếng.
“Chỉ bằng hai tên vặt vãnh của Bất Ngữ thánh địa, còn chưa đủ tư cách giải trừ chú ấn của ta.”
Còn không đợi hai người kia mở miệng, Hạ Hầu Tuấn đã nhảy ra trước một bước kêu gào.
“To gan, yêu nữ ngươi chẳng qua là Đạo Cung bát trọng mà thôi. Hai vị Thánh Tử đều là Đạo Cung cửu trọng, ngươi có tư cách gì coi thường bọn họ?”
“Không biết tự lượng sức mình.”
“Thật là nực cười!”
Quả nhiên phong thái không thể so với bảy đại cao thủ lần trước, chỉ có thể nói mấy câu vớ vẩn.
Khi Thành ca âm thầm than phiền, trong thức hải vang lên truyền âm dồn dập của Lam Đề.
“Khương Thành, bọn họ cũng sẽ không buông tha ngươi đâu, ngươi và ta đều sẽ bị giết.”
“Ngươi có thể triệu hoán Tam Nhãn Hổ tiền bối không?”
Đều đến nông nỗi này rồi, em gái à, ngươi vẫn còn thương nhớ con hổ kia sao?
Ca mới là đại sát khí giỏi nhất toàn trường, ngươi có thể có chút mắt nhìn không hả?
“Triệu hoán không được nữa, làm sao bây giờ?”
Hắn tự nhiên lại nổi hứng muốn trêu chọc nàng, làm bộ như rất sợ hãi truyền âm trở lại.
Ánh mắt Lam Đề nhìn đám người đối diện kia, ngoài mặt không biến sắc, nhưng truyền âm lại lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Đồ ngốc ngươi đúng là lãng phí cơ duyên lớn, có Yêu Vương cũng không dẫn theo!”
“Vầng vầng vầng, vậy tiếp theo làm sao đây, tiểu tỷ tỷ?”
“Hiện tại cách duy nhất chính là liên thủ lao ra ngoài, hai người kia để ta lo, đối thủ chính của ngươi là Hạng Cao Dã và những người khác.”
Nghĩa khí vậy hở?
Chủ động đối diện với hai Đạo Cung cửu trọng cực mạnh?
“Thế thì ta ngại lắm…..”
Thành ca phải thừa nhận bản thân bị nàng làm cho cảm động rồi.
Lam Đề lại nói: “Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, hai người này có ngôn pháp chú thuật.”
“Bọn họ cũng biết chú thuật, chẳng lẽ cũng người là Tiên Di Tộc Vu Bộ các ngươi?”
“Không phải………”
Lúc này, một trong hai Thánh Tử của Bất Ngữ thánh địa kia chậm rãi mở miệng.
“Nàng nói không sai.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản như vậy, giống như là chân lý, mọi người trong nháy mắt đã tin tưởng vô điều kiện.
Khương Thành thậm chí có một loại cảm giác kỳ lạ, dường như tiếp theo bất kể Lam Đề nói cái gì, đều sẽ đúng.
Cái đệt, đây là yêu thuật gì, thần kỳ như vậy?
“Bọn ta quả thật không giải được chú ấn của ngươi, nhưng sư tôn có thể.”
“Trước khi đi, lão nhân gia hắn ban thưởng cho chúng ta một tấm Hóa chú thánh phù.”
Lam Đề lúc này mới giật mình.
Chẳng trách chú ấn của Ngưng Đề bị giải sau hai ngày, ngay cả mình cũng không phát hiện ra.
Hóa ra là Nhập Thánh cảnh nhúng tay.
“Bất Ngữ thánh địa các ngươi đúng là âm hồn không tan, bám dai như đỉa đói!”
Hàn Hoa Nguyên hơi lắc đầu: “Ngươi nên biết, Vu Bộ đã là quá khứ. Sư tôn rất tán thưởng ngươi. Ngươi nếu bằng lòng, bây giờ bái lão nhân gia hắn làm thầy vẫn còn kịp.”
“Hừ……….”
“Là hắn muốn bái ta làm thầy sao?”
Lam Đề không ngừng cười mỉa mai, lại lén lút truyền âm tới lần nữa.
“Ta phải ra tay rồi, ngươi còn có thể phát động Long Linh đại trận không……?”
Thành ca rất muốn nói, em gái à, thật ra ngươi không cần ra tay, xem diễn trò là được rồi.
Chỉ cần nhìn thấy ca bị giết một lần, ngay lập tức có thể trở mình.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp trả lời, giây tiếp theo nữ nhân này đã ngang nhiên tấn công rồi.
Một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào hai tên Thánh Tử.
Trong nháy mắt, cung điện này giống như đột nhiên biến đổi một không gian.
Tầm mắt của mọi người, toàn bộ bị mũi kiếm kia áp đảo không tự kìm hãm được.
“Hộ giá!”
Vài tên cao thủ Đạo Cung thúc giục Đạo cung, bay nhanh tới giết.
Nhưng không đợi Đạo cung bọn họ phát động ra oai, Lam Đề đã đi tới.
Đôi mắt màu tím giống như đầm sâu không chút dao động, chính là liếc mắt một cái mà thôi.
Cái nháy mắt tiếp theo, Hạ Hầu Tuấn và Dương Cật đã như bị sét đánh, đồng thời sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.