Chương 110: Ngôn pháp chú thuật thần kỳ
Không ai biết cái liếc mắt này cuối cùng có hàm ý gì.
Chỉ thấy hai toà Đạo cung lung lay sắp đổ, suýt chút nữa từ không trung rơi xuống dưới.
Hạng Cao Dã kinh sợ, thủ đoạn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Phía trước hắn, Đạo cung của Lam Đề gây kinh sợ cho toàn trường, cũng chấn động sâu trong thần hồn của mỗi người.
Đó là một tòa Đạo cung tám màu
Mỗi một dòng sông, đều ẩn chứa sức mạnh võ đạo uyên thâm.
Đây là lần đầu tiên Khương Thành nhìn thấy Lam Đề ra tay.
Hắn cuối cùng hiểu được, vì sao lần trước nàng nói có thể giúp bản thân ngăn cản bảy đại cao thủ và đại quân Huyết Mang.
Tám dòng sông lớn kia, có sáu dòng là cấp Vương.
Đó chính là Đạo cung mà phải đến cảnh giới Nhập Thánh mới có thể lĩnh ngộ được.
Mà hai dòng sông còn lại vậy mà lại là cấp Thánh!
Nàng thật sự có thực lực đó.
Nữ nhân này hẳn là vô địch trong những người cảnh giới dưới Nhập Thánh.
Chẳng trách Bất Ngữ thánh địa phải phái hai Đạo Cung cửu trọng đến đối phó nàng, nếu như chỉ có một, căn bản không thể khống chế được nàng.
Đạo Cung và Thiên Mệnh cảnh quả thật là cùng một mạch.
Bởi vì có Thôi Xán Thần phủ, đợi khi đến Đạo Cung cảnh, Khương Thành sẽ tự động tiến hóa đến Đạo cung chín màu.
Nghe qua thì có vẻ còn lợi hại hơn cả Lam Đề.
Chỉ là, trạng thái của chín dòng sông của Thành ca quả thật có chút không được tốt cho lắm.
Trừ Ngũ hành võ đạo bởi vì sự thăng cấp vận khí của Đạo Thiên Tiên, đã trở thành cấp Tiên chấn động cổ kim.
Tám dòng sông khác, có ba dòng sông vẫn là cấp Chân, bốn dòng là cấp Sư, một dòng là cấp Tông.
Hai Thánh Tử đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Hai người đồng thời lấy Đạo cung ra, bảy màu lộ ra, bảy dòng sông cấp Vương cuồn cuộn.
Nếu như chưa nhìn qua Đạo cung của Lam Đề, vậy hiện tại toàn trường nhất định sẽ bị hai vị Thánh Tử dập tắt.
Nhưng mà đã có cái để so sánh, Đạo cung bảy màu của bọn họ lại trở bên có chút không đặc sắc.
“Kiếm.”
Dư Lương thấp giọng nói một chữ.
Tại chiến trường hỗn loạn, vẫn truyền vào trong tai mỗi một người.
Hắn thực ra chỉ dùng một quyển sách Hình Bảo Khí, nhưng bốn phía Lam Đề lại mơ hồ xuất hiện vô số kiếm trận có hình dạng giống nhau.
Kiếm trận đó giống như mưa, xoẹt từng tia đâm thẳng xuống với tốc độ ánh sáng.
Nhưng trước khi tiến vào phạm vi cách Lam Đề ba thước, tất cả trường kiếm bị thiêu đốt mãnh liệt.
Rồi sau đó hóa thành làn khói.
“Tường.”
Hàn Hoa Nguyên cầm trong tay một cái cờ nhỏ màu xanh lam, đột nhiên phẩy một cái.
Sát chiêu đang đánh thẳng tới của Lam Đề, đột nhiên bị bức tường giống như vàng không phải vàng, giống như đất mà không phải đất chặn lại.
Đây là thủ đoạn gì mà mạnh mẽ vậy?
Tròng mắt Khương Thành suýt chút nữa cũng rớt xuống luôn.
Chỉ nói một chữ, lập tức biến thành sự thật?
Ước gì được nấy truyền thuyết sao?
Không thể nào, vậy bọn họ trực tiếp nói chữ chết chẳng phải là càng đơn giản hơn sao?
Mũi kiếm của Lam Đề đánh thẳng lên bức tường, vẫn không phát ra tiếng va chạm ầm ầm, mà là giống như đang đâm vào nước.
Mặt bức tường kia vậy mà như sóng nước, vặn vẹo dập dờn.
Cũng may nàng là vu nữ, nếu đổi lại là một cao thủ Đạo Cung cảnh khác đụng phải loại ngôn pháp chú thuật này, e là cũng phải phải sứt đầu mẻ trán.
Một sợi tơ máu tràn ra khóe miệng của Hàn Hoa Nguyên, hắn lùi lại một bước.
Trường kiếm của Lam Đề xuyên thấu qua mặt tường, lại lần nữa tiếp cận hai Thánh Tử.
“Đằng.”
Dư Lương điên cuồng vẩy trang sách trong tay, gào to một tiếng, mặt đất và hư không đột nhiên bị vô số dây leo um tùm đan chen bao trùm lấy.
Mà Lam Đề ở trung tâm ngôn pháp chú thuật cũng phải khựng lại.
Toàn thân nàng đều bị những dây leo kia quấn quanh.
“Còn không mau khai trận, dùng Tứ Phương Nguyên Đỉnh!”
Hàn Hoa Nguyên vừa mới bị chú thuật phản phệ lớn tiếng hét lớn.
Hoàng đế bị chấn động bởi vu thuật đến mức đứng ngây ra như phỗng lúc này mới tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt, đại điện bị kết giới màu xanh biếc bao phủ lại. tự biến thành một mảnh không gian riêng biệt.
Nước biển đen như mực cuồn cuộn gào thét, mưa lớn trút xuống.
Lam Đề bị cuốn lấy.
Cùng lúc đó, một pho tượng kim quang lấp lánh tứ phía quay tròn xung quanh đỉnh đầu Lam Đề.
Vốn dĩ Lam Đề đã dùng vu thuật làm toàn bộ dây leo quấn quanh người nàng bị hóa thành tro tàn.
Lúc này lại bị kim quang chiếu rọi, cả người đột nhiên uể oải.
Tứ Phương Nguyên Đỉnh, lấy sự thờ phụng của hàng tỉ con dân hoàng triều Càn Tinh làm nền tảng, ngưng tụ thành vận mệnh quốc gia, cuối cùng lại bị chuyển hóa thành số mệnh của Hạng thị.
Dưới loại sức mạnh không thể tưởng tượng này, đừng nói là Đạo Cung cảnh, cho dù là Nhập Thánh cảnh đều sẽ bị trấn áp ở mức độ nhất định.
Hắn vừa ra tay, Lam Đề lúc trước bất khả chiến bại, lập tức rơi vào đường cùng.
Mà hai Thánh Tử kia, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đám người Hạ Hầu Tuấn, Dương Cật cười to ầm ĩ.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã cười không nổi.
Khương Thành nãy giờ vẫn đang chờ giờ khắc này.
Hắn cũng không phải đến xem diễn trò.
Tuy rằng rất muốn bị giết chết sớm một chút, nhưng Lam Đề nghĩa khí như vậy, một mình đỡ hai tên Đạo Cung cửu trọng, hắn cũng không thể thờ ơ.
Với phản ứng của Khương Thành, vốn dĩ trước tiên có thể mở đại trận giúp đỡ.
Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì đó không phải thời cơ tốt nhất để vào chiến trường.
Hắn cố ý để Hạng Cao Dã khai trận trước.
Đối phương khai trận, mục tiêu tập hợp trên người hắn và Lam Đề.
Nước biển mưa to gió dữ, toàn bộ chỉ công kích hai người bọn họ, những người khác tất nhiên là bình yên vô sự.
Điều này làm cho tất cả kẻ địch đều buông lỏng.
Cũng ngay tại thời điểm bọn họ không hề phòng bị, Khương Thành đột nhiên lợi dụng Li Long Tàn Linh thay đổi quyền khống chế của đại trận.
Ngay lập tức, hắc thủy đang mãnh liệt trút nước về phía hai người họ trong nháy mắt quay ngược lại, đánh về phía cao thủ khác trong điện.
Mà mưa to gió dữ, cũng trút xuống đỉnh đầu bọn họ.
Bất kể là Hạ Hậu Tuấn và Dương Cật, hay là hai Thánh Tử và Hạng Cao Dã, toàn bộ đều bất ngờ không kịp phòng ngự.
“Aaaaa……..”
Hạ Hầu Tuấn kêu thê lương thảm thiết, một giọt nước mưa trên linh giáp, giống như xuyên thấu vào trong da thịt trên vai của hắn.
Nước mưa này, ẩn chứa quy tắc ăn mòn của Li Long, không phải thứ mà Đạo Cung cảnh có thể triệt tiêu.
Hắn liều mạng thúc dục linh lực, Đạo cung điên cuồng xoay tròn, nhưng căn bản ngăn không được tiến độ ăn mòn của hắc thủy.
Chỉ mới sau khi hít thở hai cái, đã dung nhập vào trong hắc thủy kia, không còn một chút dấu vết nào.
Những linh khí kia, bởi vì không phải máu thịt sinh linh, nên vẫn còn giữ lại.
Với thực lực Đạo Cung cảnh của Hạ Hầu Tuấn, nếu như ngay từ đầu cảnh giác một chút, nhất định sẽ không dễ dàng bị giết như thế.
Nhưng hết cách, thời điểm Khương Thành phát động đại trận quá khéo, đánh vào tâm lý buông lỏng của bọn họ.
Không riêng hắn, Dương Cật và một vài tên cường giả Đạo Cung khác cũng đều mất mạng.
Mà dưới Đạo Cung, càng là một người cũng không sống nổi.
Nhìn hết tầm mắt, lại chỉ còn lại có hai Thánh Tử, công chúa và hoàng đế bốn người ít ỏi còn sống.
Chiến tích vô cùng huy hoàng.
Ba người trước là bởi vì thực lực mạnh hơn hơn một cấp, mà Ngưng Đề còn lại là bởi vì giảo hoạt nhạy bén, thủ đoạn bảo vệ tính mạng quá nhiều.
Nhưng dù vậy, bốn người hiện tại cũng cực kỳ nhếch nhác.
Cao thủ hoàng triều mất hết, Hạng Cao Dã vô cùng tức giận.
Hắn muốn đoạt lại quyền khống chế của đại trận, chỉ là lúc này bất kể hắn thao túng đầu mối trung tâm trận pháp thế nào, đều không có lấy một chút phản ứng nào.
Nói đùa, hiện tại Khương Thành chính là hóa thân của mắt trận.
Đầu mối trung tâm cái gì, đều phải cách một tầng, nào có trực tiếp được như hắn đâu.
Đối mặt với Hắc Long của đại trận, Hạng Cao Dã nhếch nhác không chịu nổi, miễn cưỡng chống đỡ.
Ngưng Đề lại càng mặt xám mày tro, bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm bại vong.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể điều động Tứ Phương Nguyên Đỉnh đến chống cự đại trận.
Dưới sự che chở gột rửa số mệnh của Tứ Phương Nguyên Đỉnh, ảo ảnh Hắc Long cuối cùng không cách nào xâm nhập vào phạm vi ẩn thân của bốn người.
Nhưng Tứ Phương Nguyên Đỉnh đổi vị trí, nguy cơ Lam Đề gặp phải lúc nãy cũng biến mất không còn nữa.