Chương 216: Đừng có mà làm mất mặt Hoang Vực của chúng ta
Nhìn tứ đại Chân Tiên và một nhóm Hoang tộc bị giết kia, Khương Thành âm thầm lắc đầu.
Sức chiến đấu của Hoang vực thật sự rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ mạnh ở hạ giới mà thôi.
Đừng nói tới việc tiêu diệt tứ đại Chân Tiên, dù là hai người thôi bọn họ cũng không giết được.
Thậm chí dưới trướng của tứ đại Chân Tiên còn có một trăm nghìn tu sĩ.
Sở dĩ Hoang Tộc còn có thể tồn tại cho tới ngày nay, chỉ là vì tứ đại Chân Tiên vẫn đang diễn kịch, vẫn chưa hợp lực chống lại bọn họ mà thôi.
Thay vào đó là cố tình tạo lên cục diễn hỗn chiến từ ba phía.
“Xem ra là đợi anh đây xuất hiện mà.”
Thành ca tự tin hất mái tóc suôn mượn của mình, sau đó rút Cổ Dương Tiên Kiếm ra, cầm lấy Thí Tiên Thương, lao vọt xuống dưới.
“Huynh đệ Hoang vực, ta đến cứu các ngươi đây!”
Sức công kích của hắn hung tàn khốc liệt vô cùng, người vẫn chưa tới, hàng loạt tu sĩ ở bên dưới bị thánh vực của hắn nghiền nát.
Cổ Dương Tiên Kiếm vung lên, mặt đất chìm trong biển lửa địa ngục.
Dưới sức mạnh quy tắc của thánh vực, hình thành một thế giới hỏa diễm.
Những tu sĩ dưới Thánh Giai không thể chống đỡ nổi quy tắc này, trong chốc lại hóa thành tro.
Những tu sĩ trên Thánh Giai cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Người của Hoang tộc còn không quen biết gì hắn.
Nghe xong câu này, bọn họ lấy làm khó hiểu, cứu bọn ta á?
Nhưng tình báo của tứ đại Chân Tiên lại không hề lạc hậu như vậy.
Hệt như những gì đám Quy Tàng Kiếm Thánh và Hư Huyền Ma Thánh dự đoán, tứ đại Chân Tiên đã coi Khương Thành là kẻ thù số một từ lâu, tìm hiểu hắn rất kỹ lưỡng rồi.
“Khương Thành!”
“Cuối cùng Khương Thành cũng đã đến.”
“Hắn ta trúng kế rồi.”
Tứ đại Chân Tiên vô cùng đắc ý.
Bọn họ cố ý giả vờ gây chiến để dụ đám người Khương Thành cắn câu.
Không ngờ Hoang vực lại đến đây trước
Đương nhiên khả năng giết tiên nhân của Khương Thành quan trọng hơn.
Vì thế để bắt được con cá lớn này, bọn họ và Hoang tộc mới làm một cái bẫy, từ từ dụ Khương Thành mắc vào.
Bây giờ Khương Thành đã đến, cuối cùng cũng có thể thu lưới rồi.
Nhưng bọn họ lại phân vân.
“Hắn tới một mình thôi sao?”
“Kiếm vực và Ma vực đâu?”
“Cái này…còn chưa đến lúc thu lưới đâu.”
Bên ngoài tứ đại Chân Tiên vẫn giả bộ đánh lộn, nhưng thực ra lại bí mất truyền âm cho nhau.
Bọn họ quyết định chờ thêm chút nữa.
Đợi các thể loại đại quân như Quy Tàng Kiếm Thánh và Kim Long Vương cùng đến, mới lộ ra chân tướng.
Ngay sau đó bọn họ bị Thành ca tấn công.
Thánh vực vừa xuất chiêu, đạo tâm của 4 người họ bị trấn áp ngay tức khắc.
Ở trên không trung, Cổ Dương Tiên Kiếm vẽ ra vô số tia lửa trên bầu trời, Tiên Ma Đồng Thể cộng thêm buff của Anh Linh, đánh cho bốn người họ trở tay không kịp, liên tục thua cuộc.
Các cao thủ của Hoang vực ở một bên cũng chết lặng, đột ngột dừng lại.
Lúc Khương Thành xuất hiện, bọn họ còn tưởng là tên vô danh tiểu tốt nào đó, bây giờ mới thấy vị huynh đệ này bá đạo tới mức có thể chống lại tứ đại Chân Tiên cùng một lúc, sợ đến ngớ cả người.
“Không ổn rồi!”
“Bắt đầu luôn đi.”
Tứ đại Chân Tiên không thể chờ đợi được thêm nữa, nếu chần chừ, đừng nói đến mấy chục nghìn tu sĩ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ.
Sức mạnh chiến đấu của Khương Thành quá mạnh, vượt xa tầm kiểm soát của bọn họ.
Tứ đại Chân Tiên vung ra những hạt châu ngọc màu sắc khác nhau.
Sau khi 4 hạt châu ngọc bay lên bầu trời, lập tức biến mất, ngay sau đó bầu trời trở nên xám xịt.
Một cái lồng khổng lồ che phủ bởi màu xám, toàn bộ địa vực trong phạm vi nghìn dặm đều bị nhốt lại.
Người của Hoang tộc thấy có gì đó không ổn, dồn dập phá rào chắn ra ngoài.
Nhận thấy không thể phá vỡ được rào chắn màu xám này, lại còn bị hao tổn sức mạnh.
“Đây là cái vậy?”
“Nguy rồi, tứ đại Chân Tiên kia là cùng một ruột với nhau.”
“Chúng ta bị mai phục rồi!”
Bây giờ các huynh đệ này mới phản ứng được chuyện gì.
Nhưng đã quá chậm.
Gần cả ngàn tộc nhân của Hoang vực bị nhốt trong đại trận kết giới, Thành ca cũng không ngoại lệ.
“Ha ha ha ha!”
“Khương Thành ngươi xong rồi!”
“Đại trận Tứ Phương Vô Khí này đủ để giết chết ngươi!”
“Trên tiên giới, đại trận này còn có thể bóp chết cả Thiên Tiên.”
“Đám tu sĩ hạ giới các ngươi có được đãi ngộ long trọng như vậy, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Vừa dứt lời, khói sương trong đại trận càng lúc càng dày đặc.
Các chiến sĩ Hoang tộc tấn công liên tục vào bốn phía xung quanh.
Thế nhưng cái rào chắn đó lại không xi nhê gì, ngược lại càng ngày càng dày đặc.
Khi nắm đấm chạm vào màn bụi mù kia ngay lập tức bị ăn mòn.
Vũ khí của bọn họ khi chạm vào cũng trở lên loang lổ.
Thanh ca vung vài nhát kiếm những tia lửa cũng nhanh chóng bị tiêu biến trong màn sương.
Chỉ có thể giương mắt nhìn màn sương bụi xám xịt này từng bước từng bước tiến lại gần.
Một số chiến sĩ của Hoang tộc ở ngoại vi vô tình bị màn sương mù nuốt chửng, nhanh chóng bị ăn mòn, không chỉ thịt mà cả xương mềm nhũn hóa thành máu tươi.
Đù má, pháp trận ác vậy?
Xem ra lần này phải chết một lần mới được rồi.
Khương chưởng môn không hề lo lắng.
“Ha ha ha ha…”
Tứ đại Chân Tiên điều khiển màn sương xám trên bầu trời trợn mắt lên cười lớn.
“Ta quên nói cho các ngươi biết, bốn phía của trận pháp này không thể công kích, nó sẽ hấp thụ sức mạnh của ngươi, gia tăng uy lực!”
Cái gì?
Các cao thủ của Hoang vực sụp đổ hoàn toàn.
Hóa ra bọn họ dốc sức tấn công khắp nơi lại làm gia tăng sức mạnh cho nó ư.
Nhìn thấy hàng vạn tu sĩ quy phục dưới tứ đại Chân Tiên đang toàn lực tấn công màn sương bụi này.
Mục đích không phải cứu người mà là hiến tế cho trận pháp này càng thêm cuồng bạo.
“Các ngươi quá độc ác rồi đấy?”
Bị mai phục thì cũng thôi đi, đại trận này còn giết người nữa.
Cao thủ Hoang vực đều rất thẳng tính, thật sự chưa từng đụng phải thao tác phức tạp như vậy.
Thành ca nhàn rỗi nhàm chán ngồi chờ chết, cười nói: “Vậy không phải các ngươi bất khả chiến bại à?”
Tất cả mọi người trong Hoang vực đều hổ thẹn khi thấy hắn vẫn còn cười được.
Hãy nhìn vào khí phách tuyệt vời của người này đi.
Trong lúc tuyệt vọng đối mặt với đám sương mù chết tiệt này, hắn ta còn có thể nở một nụ cười thật tươi đối mặt với nó.
Nhìn lại các chiến sĩ của Hoang vực, xưa này luôn tự xưng là ý chí bền bỉ, nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều hỗn loạn trước trận pháp.
So sánh như vậy, cao thấp biết ngay, bị so sánh là không bằng.
“Đừng có làm mất mặt Hoang vực chúng ta!”
Tộc trưởng Tỉ Trường của Hoang vực giơ cao cây đinh ba, phẫn nộ hạ lệnh: “Cười hết lên cho ta!”
Tất cả các chiến sĩ Hoang tộc lúc đầu hơi sững sờ nhưng giây sau đều cười như được mùa
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
Tỉ Trường đắc ý nhìn lướt qua Khương Thành.
Thế nào?
Bọn ta cười càng lớn, càng không sợ chết.
Hoang vực vĩnh viễn là số một!
Thành ca ngớ cả người, đám người này đang làm cái quái gì vậy?
Hóa ra đây là phong cách của Hoang vực à?
Quá khác với phong cách của các thế hệ đa mưu túc trí trong Kiếm vực Ma vực.
Cả cái này cũng so hả?
Được rồi, ta thua các ngươi!
Tứ đại Chân Tiên ở trên trời cũng bị cảnh tượng này làm cho hoa cả mắt.
Sửng sốt một lúc, rồi sau đó cũng chế nhạo: “Đại trận Tứ Phương Vô Khí, không có khái niệm đường sống hay sơ hở mắt trận.”
“Muốn sống sót thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là phá được trận pháp này.”
“Nhưng trận đại pháp này, nếu không có sức mạnh đến cấp Huyền Tiên thì không thể nào phá giải nổi!”
“Bây giờ các ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Theo cái nhìn của bọn họ, thế này là ổn rồi.
Tu sĩ ở hạ giới, sức tấn công có thể đạt đến cấp bậc Chân Tiên đã là nghịch thiên lắm rồi.
Cũng là một trong số cao thủ hàng đầu như Tỉ Trường, Quy Tàng, Hư Huyền, Kim Long Vương.
Còn các Thánh Giai đỉnh phong khác, cho dù vượt qua giới hạn cực độ của các Thánh Giai những vẫn chưa thể đạt đến cấp bậc Chân Tiên.
Khoảng cách đến cấp Huyền Tiên còn rất xa.
Quả nhiên, mọi người trong Hoang tộc cho dù vẫn đang nhếch mép cười nhưng khi nghe đến phải đạt đến cấp Huyền Tiên mới có thể phá vỡ trận pháp, ánh mắt của họ ánh lên những tia thất vọng.