Chương 217: Lão huynh cũng mạnh quá đê
“Các ngươi có thể nói muộn thêm chút nữa được không hả!”
Sau khi Thành ca nghe đến câu đại trận này có thể bị phá vỡ bằng cách cưỡng chế, hắn cực kỳ mất hứng và thất vọng.
“Còn tưởng cuối cùng có thể thuận lợi chết một lần cơ!”
“Ài, phiền thật, lại phải phí mất mấy triệu điểm.”
Hắn có kỹ năng bạo kích gấp mười lần.
Với lực tấn công dễ dàng giết chết được cả Chân Tiên của hắn như bây giờ, cộng thêm với buff của món pháp bảo thượng phẩm Thí Tiên Thương nữa, hắn đã đạt đến cấp bậc Thiên Tiên luôn rồi.
Nếu lại tăng thêm BUFF bạo kích, vậy thì thật sự có thể đạt tới cấp Huyền Tiên.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Nếu như đối phương không nói, vậy thì hắn không biết chuyện này, còn có cho rằng tấn công sẽ làm đại trận càng thêm mạnh hơn.
Hắn có thể thuận lợi hồi sinh sau khi nằm im rồi bị màn sương mù kia giết chết.
Nhưng bây giờ đối phương lại nói ra cách để phá trận.
Nếu còn cố tình đợi chết thì chẳng phải là có thực lực mà không chịu dùng hay sao.
Rất có khả năng hệ thống còn phán đoán hắn muốn tự sát ấy chứ
“Các huy đệ Hoang vực, phiền các ngươi lùi về sau một chút.”
Hắn vừa thở dài, vừa lấy Thí Tiên Thương và Cổ Dương Tiên Kiếm ra.
Tất cả mọi người Hoang vực nhìn hành động này của hắn đều không thể hiểu nổi.
“Ngươi công kích như vậy sẽ khiến khiến cho sương mù trong này càng mạnh thêm đó.”
“Đúng đấy, làm vậy thì ngươi sẽ càng chết nhanh hơn.”
Chính thực lực vừa rồi của Khương Thành đã khiến bọn họ phải tôn trọng hắn, cùng với đó là khí phách hiên ngang không sợ chết khiến bọn họ cảm phục.
Đổi lại thành những người khác, cho dù là Quy Tàng Kiếm Thánh đến đây, cũng không đáng để bọn họ liếc mắt nhìn một cái.
Thậm chí Tỉ Trường còn vỗ vai hắn, nói lời thấm thía: “Huynh đệ, không thể chỉ cậy mạnh mà làm ẩu được, phải dùng đầu óc chứ!”
Trong mắt hắn đã coi Khương Thành như người cùng chiến tuyến rồi.
Chẳng qua là Thành ca vui không nổi.
Đù, một đám người không đem não như mấy người, ngu ngốc chạy thẳng vào bẫy của người ta còn không biết xấu hổ bảo ta phải động não á?
Ý gì vậy, đang cố tìm lại sự ưu việt về mặt chỉ số thông minh ở chỗ ta à?
“Lão huynh, yên tâm đi, ta có thể đối phó đại trận này.”
Tỉ Trường lắc đầu, khắp gương mặt mắt to mày rậm tràn đầy thông cảm.
“Huynh đệ, ta biết ngươi muốn điên cuồng một trận trước khi chết.”
“Nhưng đang ở trong lòng kẻ địch như thế này, ngược lại là đang cho bọn chúng xem trò cười đấy.”
“Chúng ta cho dù có chết cũng không gục ngã, vậy mới đạt được hiệu quả khinh thường bọn họ, khiến cho bọn họ dù giết chúng ta thì cũng không có cảm giác thành tựu gì hết.”
Chuyện quái gì thế?
Người như Thành ca đây cũng không theo nổi mạch não của bọn họ.
Cạn lời, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.
Hắn lặng lẽ nhấn mở bạo kích trên mặt bảng hệ thống, phóng thánh vực và Anh Linh, ăn đan dược, cộng dồn tất cả đống BUFF có thể dùng được vào.
Sau đó điều chỉnh phương hướng tấn công cho chuẩn.
Mà lúc này, đại quân của đám người Quy Tàng Kiếm Thánh và Hư Huyền Ma Thánh cuối cùng cũng chạy tới.
Vừa nhìn thấy đại trận mờ tối, trong lòng mọi người hoảng hốt.
Quả nhiên Khương chưởng môn trúng kế rồi.
“Ở trong đó còn có cả Hoang tộc!”
“Tứ đại Chân Tiên ở ngay phía trên...”
“Bọn họ thật sự liên thủ rồi, đây thật sự là một cái bẫy mà.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Phá vỡ đại trận, cứu Khương chưởng môn ra rồi lại tử chiến với bọn họ một trận!”
“Đúng vậy, nhân lúc Hoang tộc đang ở đây, phần thắng của chúng ta lớn hơn nữa.”
Vài vị Binh Thánh của Bách Chiến vực đang muốn sắp xếp trận hình công kích, hai vị thánh nhân của Thiên Trận vực vội vàng bay tới ngăn cản bọn họ.
“Không thể được!”
“Nhất định không được tấn công đại trận kia!”
“Tại sao chứ?”
Cổ Bình Trận Thánh của Thiên Trận vực nhìn đại trận kia chằm chằm, ngữ điệu trầm thấp nói: “Nếu ta không nhìn nhầm thì đây chính là đại trận Tứ Phương Vô Khí, lão hủ từng được đọc nó trong một quyển sách cổ!”
Hư Huyền Ma Thánh vội vàng hỏi: “Đại trận này có chỗ nào đặc biệt vậy?”
“Dính phải làn sương kia sẽ phải chết, bản thân đại trận có năng lực hấp thu công kích, trở nên càng thêm mạnh, bất kể trong hay ngoài đều như nhau!”
Lúc này mọi người mới giật mình.
“Chẳng trách mấy kẻ hèn hạ kia đang giúp công kích đại trận, hóa ra là đang giúp đại trận mạnh hơn!”
“Vậy phải làm thế nào mới được đây?”
“Có cách nào phá trận này không?”
Cổ Bình hít sâu một hơi: “Giết chết bốn vị Chân Tiên kia, cướp được Huyền Nguyên Châu trong tay bọn họ, nó chính là pháp bảo bày trận!”
“Nhưng công kích của chúng ta nhất định không được phép tiếp xúc với đại trận, nếu không thì sẽ hại Khương chưởng môn!”
Vài vị Binh Thánh của Bách Chiến vực nghe thế gật đầu thật mạnh.
Sau đó, liền bắt đầu phân công nhân thủ.
“Quy Tàng Kiếm Thánh, ngươi dẫn mọi người Kiếm vực làm quân tiên phong. Thái Thường Thư Thánh của Thiên Thư vực, ngươi dẫn người làm cánh sườn Kiếm vực...”
Chiến thuật của bọn họ vừa mới sắp xếp xong phần đầu, đội nhân mã đầu tiên còn chưa bàn giao xong, Thành ca bên trong đại trận đã mạnh mẽ đánh một kiếm ra ngoài.
Một kiếm 10 lần bạo kích!
Còn kèm thêm Thí Tiên Thương phụ trợ công kích, cũng tính hết trong một đòn này.
Tứ đại Chân Tiên bên trên vốn đang xem trò cười, chỉ xem đây là châu chấu đá xe trước khi chết.
Ngay sau đó, bọn họ mất đi ý thức.
Đại trận vốn đang tối tăm, đột nhiên như bị thiêu đốt, trở nên rực đỏ!
Rồi sau đó tiếng nổ mạnh kịch kiệt vang vọng khắp nơi!
Đất rung núi lở, trong chớp mắt khí tức trên không trở nên vặn vẹo.
Bóng dáng tu sĩ quy phục bốn phía đại trận nhanh chóng biến mất, đều hóa thành tro bụi.
Chỉ thấy trên trời cao, một con lồng lửa lớn phi thẳng vào mây xanh, vô số quy tắc chảy loạn lượn vòng đan xen, hệt như hàng ngàn mũi tên đang nhắm vào từng người một vậy!
Đánh một đòn kia khiến cả bầu trời biến thành một cái động đen như mực!
Đại trận lập tức bị phá vỡ!
Rồi sau đó tứ đại Chân Tiên đứng mũi chịu sào.
Ba vị Chân Tiên là Hoàn Thung, Ninh Ô, Thiệu Sùng, thậm chí đến việc ngăn cản cũng không làm được, bị ngọn lửa kia cắn nuốt.
Đến mức có thể nhìn thấy ba luồng ánh sáng lần lượt tan biến.
Đó là đạo tâm của bọn họ...
Sau đòn bạo kích gấp mười lần này, họ hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản.
Duy độc một mình Tân Tuyền Chân Tiên chống đỡ được, bởi vì hắn mặc một bộ tiên giáp nhị giai, lực phòng thủ mạnh hơn một chút.
Nhưng nó cũng chỉ đảm bảo hắn không bị hình thần câu diệt mà thôi.
Đạo tâm kia của hắn cũng bị phá hủy gần hết, hắn hôn mê rơi xuống đất cách bịch.
Thành ca cũng không tha cho bất kỳ con cá nào lọt lưới nào hết, hắn nhanh chóng bay tới, phá hủy hết kinh mạch, khí hải của Tân Tuyền kia, bấy giờ mới xách hắn lên.
Sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng nhét đan dược vào miệng.
Đòn bạo kích gấp mười lần này này không những tiêu tốn hết 5 triệu tích phân, còn tiêu hao hết sạch linh lực của hắn.
Cho đến khi tất cả bụi mù lắng xuống, mọi người nhìn mấy cái hố đen lớn mấy vạn dặm, lại nhìn một khoảng trống rỗng trên bầu trời, ai nấy đều kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm.
Kết thúc rồi ư?
Vừa rồi có chuyện gì thế?
Chẳng phải bảo là đại trận Tứ Phương Vô Khí vô cùng nguy hiểm, hơn nữa căn bản không phá được sao?
Chẳng phải còn cần phải đoạt Huyền Nguyên Châu sao?
Chẳng phải còn có tứ đại Chân Tiên sao?
Sao lại đột nhiên bị tiêu diệt hết cả rồi?
Bọn họ còn đang tính tập kết đại quân 12 vạn người, sau đó đánh lén đây.
Bây giờ không cần nữa hả?
Chạy một đường dài năm trăm vạn dặm, chạy tới lòng như lửa đốt chỉ là để xem một trận pháo hoa long trọng như vậy sao?
Trong lòng mọi người cứ như có hàng vạn con ngựa lao nhanh qua, nhất thời đều mất đi khả năng ngôn ngữ.
Ngay cả đám người Hoang tộc ở phía dưới cũng ngơ ngác ngay tại chỗ.
Một đòn vừa rồi là cấp Huyền Tiên ư?
Chắc là như vậy rồi?
Nếu như bọn họ đứng chắn trước một đòn như này thì chẳng phải sẽ chết nhanh hệt như vậy ư.
Vì thế, ánh mắt Tỉ Trường nhìn Khương Thành đầy sùng bái.
Lão huynh, thực lực này của ngươi quá mạnh rồi đấy?
Người mạnh mẽ như thế, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mãi cho đến khi linh lực của Khương chưởng môn nhanh chóng hồi phục hơn một nửa, những người khác mới tỉnh táo lại, nhao nhao chạy tới.
“Khương chưởng môn... rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào vậy hả?”
“Không ngờ tứ đại Chân Tiên kia chỉ với một mình ngươi, một chiêu của ngươi đã bị tiêu diệt rồi...”
“Bổn thánh hoàn toàn nể phục rồi.”
“Một chiêu kia, hoàn toàn vượt xa cấp độ của chúng ta hiện tại, quả thực đáng sợ quá rồi!”