Chương 248: Xếp hàng cho tốt vào
Thành Định Thiên có thêm một trận thắng, thành Song Đăng giảm bớt một trận thắng.
Hiển nhiên hai thành này đã đánh nhau một trận, nhưng lần này thành Song Đăng đã bị đánh bại.
Và khi kết quả của trận chiến được đưa ra thì càng khiến cho một trận sóng to gió lớn nổi lên.
Từ thành chủ của thành Song Đăng trở xuống, tất cả đều chết trận hết.
Gần như tòa tiên thành này bị phá hủy.
Toàn quân bị diệt!
Lại một lần toàn quân bị diệt nữa!
“Sao lại như vậy được chứ?”
“Đúng vậy, không phải chỉ là một tên Khương Thành thôi sao? Cho dù hắn có xuất chiến thì chỉ có một vòng thôi chứ?”
“Chẳng lẽ thành Song Đăng không biết bỏ qua một vòng sao?”
“Đúng vậy, thấy Khương Thành xuất chiến thì trực tiếp bỏ qua vòng đó là được, chuyện đơn giản biết bao nhiêu.”
“Người của thành Song Đăng cũng ngu quá rồi đấy?”
Bên ngoài cũng không nhìn thấy quá trình của trận chiến này, còn cảm thấy nếu như đổi lại là mình nhất định sẽ không thảm đến như vậy.
Mà trong khi bọn họ đang sôi nổi nghị luận thì thành Định Thiên lại khiêu chiến một lần nữa.
Sau khi trận chiến kết thúc và trở về thành, toàn thành đều là tiếng hoan hô mừng thắng lợi.
Những Chân Tiên tham gia chiến đấu lần này ai ai cũng đều có được tiên giáp và tiên khí cầm về, mọi người đều vui vẻ ra mặt.
Những kẻ không có cơ hội ra trận để vơ vét, sao có thể không đỏ mắt cho được cơ chứ.
Mạnh mẽ nhao nhao yêu cầu phải lập tức mở trận chiến tiếp theo, hơn nữa còn phải đổi người.
“Khương chưởng môn, thêm một trận nữa đi!”
“Đúng vậy, ngươi nhìn xem các huynh đệ vẫn chưa có tiên khí…”
“Để cho chúng ta cũng xuất trận một lần đi!”
“Chiến đấu thêm một trận nữa!”
Cũng không biết là Chân Tiên nào của vực giới đột nhiên vung tay hô to.
Sau đó tập thể các Chân Tiên còn lại nhiệt liệt hưởng ứng theo.
"Chiến đấu thêm một trận nữa!”
Tiếng hô của quần chúng vang tận mây xanh, chấn động đến nổi khiến những cư dân ở bên ngoài tiên thành đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa mới đánh trận xong cũng không nghỉ một hơi sao?
Mấy kẻ điên này đam mê chiến tranh đấy hả?
Kỳ thật cho đến tận bây giờ, cư dân của tiên thành vẫn chưa biết lai lịch của đám người trâu bò quá giang qua đây này.
Dù sao thì trong mười năm qua, nhóm người này vẫn luôn khổ tu, hoàn toàn không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài.
Cho dù có tiếp xúc thì ai có thể cạy được lời gì từ miệng của những lão hồ ly này chứ, không bị lừa cho xoay vòng đã là tốt rồi..
Tinh thần quần chúng ở nơi đây cuộn trào mãnh liệt.
Các Huyền Tiên vừa mới đại sát tứ phương này, không hề thấy được một chút dáng vẻ mệt mỏi chán ghét trận chiến nào hết.
Tất cả đều tràn đầy ý muốn chiến đấu.
Vốn dĩ bọn họ cũng không phải là những kẻ yêu chuộng hòa bình gì hết, chỉ là vừa mới đến tiên giới, không thể không khiêm tốn trước thôi.
Hiện giờ đã là lúc có thể để lộ răng nanh ra ngoài được rồi.
Huống chi Khương Thành cũng chẳng xấu xa lắm, nếu tiếp theo bọn họ đạt được tiên khí, pháp bảo tốt hơn thì hắn đồng ý cho bọn họ giữ làm của riêng.
Nhưng mà phải đưa hết đống tiên khí không cần dùng đến cho hắn.
Dù sao còn có thể đổi thành điểm tích phân mà.
“Các ngươi đều muốn tiếp tục khai chiến hả?”
Quy Tàng Kiếm Tiên khá là tinh tế, cười nói: “Lão hủ cho rằng có thể cân nhắc!”
Tỉ Trường thì rất thẳng thắng rồi, lớn tiếng nói: “Huynh đệ mau khai chiến đi, trận vừa rồi đánh vẫn chưa đủ thỏa thích!”
Nghĩ đến hôm nay bản thân vẫn chưa dùng đến bạo kích gấp mười lần, Thành ca cũng cảm thấy vẫn chưa thỏa chí.
Những lần khiêu chiến trước đây đều chỉ có một mình hắn đem theo hai đứa nhỏ xuất chiến, hiếm khi có được nhiều “người xem” như bây giờ.
Hôm nay nhất định phải làm màu cho ra vẻ!
“Được, vậy thì làm lại một lần nữa!”
Lần này hắn chọn trúng thành trí xếp thứ 15 - thành Tây Ô.
Năm vừa rồi, những thành trì lớn xếp thứ hạng đầu đều tích lũy phong phú và phát triển rộng lớn, sức mạnh kìm nén cuối cùng cũng bộc lộ ra.
Với việc thường xuyên khiêu chiến, số trận thắng cũng chênh lệch không nhiều, cạnh tranh vô cùng khốc liệt,
Bàn về thực lực của thành Tây Ô, họ cũng không kém hơn thành Song Đăng xếp thứ mười bao nhiêu, trận trước vừa mới tiêu diệt thành Lạc Mộc xếp thứ mười hai, khí thế ngời ngời.
Nhưng mà thật đáng tiếc, lần này bọn họ không may bị Thành ca lật trúng bài mất rồi.
Sau khi nhìn thấy đội hình của thành Định Thiên, thành Tây Ô cũng ngạc nhiên vô cùng.
Điều ngạc nhiên đầu tiên là vì bên này có thể tập hợp hơn ba vạn tiên nhân, không phải nói là lúc nào cũng chỉ có một mình Khương Thành thôi sao?
Điều ngạc nhiên thứ hai là, chẳng lẽ thành Song Đăng lúc trước bại trận trong tay đám người này sao?
Bởi vì đã đổi sang một nhóm Chân Tiên mới, cho nên bên này lại có thêm một nhóm người dùng thánh khí.
Trong mấy vạn, mấy chục vạn người của trận chiến phi thăng, quả thật không thể đảm bảo mọi người đều có tiên khí, nhưng đây đã là trận chiến giữa hai mươi thành xếp đầu.
Tới cấp độ này mà vẫn dùng thánh khí, không khỏi có chút keo kiệt rồi đấy?
“Không được khinh địch!”
Thành chủ của thành Tây Ô vẫn rất bình tĩnh.
“Vết xe đổ của thành Song Đăng vừa mới bày ra ngay trước mắt đấy.”
“Chú ý kỹ Khương Thành, rất có khả năng hắn sẽ gian lận!”
Quả thật Thành ca muốn gian lận, vòng thứ nhất hắn chần chừ mãi không lên, hy vọng đối phương sẽ phái một cao thủ qua đó.
Kết quả hắn không ra trận, đối phương cũng không hề có động tĩnh gì.
Hai bên cứ như tiếp tục dây dưa như vậy.
Chịu thôi, người có danh cây có bóng, ngươi đã có chiến tích một người diệt một thành thì ai dám hành động thiếu suy nghĩ chứ.
“Khụ, Khương chưởng môn ngươi không định xuất chiến sao?”
Ánh mắt tha thiết mong chờ của đám người Quy Tàng, Hư Huyền và Kim Long Vương nhìn qua.
Đối mặt với thành chủ Kim Tiên cửu phẩm, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc bao vây tấn công, không thể đơn độc vượt qua tận mười tiểu cảnh giới để giành thắng lợi được.
Ngay cả Mạc Trần cũng cần một đám tiểu bối như Lâm Ninh, Kỷ Linh Hàm ở một bên trợ giúp.
Vòng thứ nhất là trận chiến một mình, chỉ có Thành ca có thể gánh nổi nhiệm vụ chính, bảo đảm vòng này nhất định sẽ chiến thắng.
“Chuyện này…”
Trong lòng Thành ca đang chửi cmn đây.
Hắn gần như có thể đoán được đợi đến lúc bản thân xuất trận, đối phương nhất định sẽ chọn bỏ quyền, căn bản sẽ không phái người lên.
Nếu là như vậy thì đến cả cơ hội để làm màu hắn cũng chẳng có.
Nhưng nếu hắn không lên thì cũng không được.
Nếu phái người khác, phía đối diện thành chủ đi lên thì…
“y, thật sự là hết cách mà.”
Hắn chỉ có thể xuất trận.
Mà đối phương cũng không có gì bất ngờ, lựa chọn từ bỏ một vòng này.
Thành Định Thiên tạm dẫn đầu trước, sau đó vòng thứ hai bắt đầu.
Bởi vì lần này toàn bộ mười ngàn Thiên Tiên đều lấy được tiên khí, cho nên sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với vòng trước.
Hoàn toàn dễ như trở bàn tay, mặc dù tổng thể cảnh giới của thành Tây Ô ở phía đối diện rất cao, nhưng sức chiến đấu thì căn bản không thể so với bên này.
Vì thế, thành Định Thiên lại ghi được một bàn thắng.
Trong vòng một ngày, thắng liên tiếp hai trận, chuyện này hoàn toàn gây chấn động với các tiên thành khác.
“Đù má, thành Định Thiên này mạnh quá mức rồi đấy?”
“Một ngày đánh hai trận, bọn họ không bị hao tổn sao?”
“Không cần phục hồi sao?”
“Toàn quân thành Tây Ô bị diệt, cũng một ai biết bọn họ thắng như thế nào.”
“Rất có thể thành Định Thiên có người giúp đỡ…”
Lúc bên ngoài đang sôi nổi nghị luận thì đám người Khương Thành lại trở về thành.
Đám Chân Tiên còn lại vẫn chưa được xuất chiến tiếp tục xúm lại.
“Khương chưởng môn, bây giờ nên tới lượt của bọn ta rồi nhỉ?”
“Xếp hàng, xếp hàng, tất cả đều xếp thành hàng cho ta!”
“Đám người đã lấy được tiên khí và pháp bảo như các ngươi đều cút sang một bên cho ta, không thấy hai tay bọn ta vẫn đang trống trơn sao?”
Đám người Quy Tàng, Hư Huyền vừa mới lấy được tiên khí tứ giai mới vẫn muốn tiếp tục cố gắng để có được nhưng thứ càng tốt hơn.
Đương nhiên cả một đám không một ai chịu dừng tay hết.
Thành ca cũng lười hỏi, lại mở bảng phi thăng một lần nữa.
Khi thời gian sang đến ngày hôm sau, toàn bộ tiên giới đều đã bị giật mình đến sợ hãi!
Trong vòng một đêm, thành Định Thiên liên tục khiêu chiến mười trận, trận nào cũng giành được thắng lợi.
Chỉ cần khai chiến thì trận chiến nào cũng sẽ được giải quyết trong khoảng thời gian ngắn, không có ngoại lệ.
Bất kể là đứng hạng mười lăm hay là đứng thứ năm thì cũng đều không đánh lại đám người trâu bò đến từ hạ giới này.
Thực tế thì, khi đánh tới đối thủ thứ sáu thì đối diện đã không còn ai dám ra trận nữa.
Chênh lệch thực lực này rõ ràng là rất lớn, cho dù là cảnh giới của đại quân thành Định Thiên thoạt nhìn có vẻ thấp, nhưng mấy thảm án toàn quân bị diệt lúc trước đang xảy ra ngay trước mặt.
Đối phủ về sau trực tiếp bỏ quyền nhận thua cả hai vòng, căn bản không phái người xuất chiến.
Thứ hạng của thành Định Thiên đánh một lèo lên tới thứ hạng thứ năm.