Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Cái Mạng

Chương 269: Suy đoán của Lãnh Hóa Hàn

Chương 269: Suy đoán của Lãnh Hóa Hàn
Ba trăm ba mươi triệu tiên tinh thượng phẩm, cũng có thể mua được ba nghìn ba trăm cái Tiên Duyên lệnh.
Dù sao cũng gần như có thể đạt tới hiệu quả hắn muốn.
Còn về những người khác, không mong muốn thì thôi.
Dù sao nơi này cũng là Phi Tiên Môn, đều là hậu bối của hắn, hắn cũng lười áp dụng thủ đoạn cứng rắn, thô bạo để ép người khác đi vào khuôn khổ.
“Mua ba nghìn ba trăm cái trước đi.”
“Các ngươi chuẩn bị tiên tinh chút đi, xong rồi lại đến gọi ta.”
Trước mắt thấy lão tổ vẫn chưa trách tội mình làm việc không thuận lợi, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh thở nhẹ ra.
Thầm cảm thán thì ra vị tổ sư gia đời đầu này cũng rất dễ nói chuyện.
Mấy ngày sau đó, khi bọn hắn chuẩn bị Tiên tinh, toàn bộ Phi Tiên Môn đều đang bàn luận về lão tổ không biết xuất hiện từ nơi nào này.
“Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi, ta hoài nghi có phải chưởng môn và đại trưởng lão bị khống chế thần hồn hay không.”
“Đúng vậy, Khương lão tổ kia cũng quá kỳ dị.”
“Ngay cả tên họ cụ thể cũng không biết, lại tin tưởng hắn như vậy, thật sự hoang đường.”
“Khống chế thần hồn thì không đến nỗi, hắn mới Kim Tiên, làm sao khống chế thần hồn của Tiên Tôn được?”
“Dù sao thì hắn chắc chắn cũng có thủ đoạn mê hoặc lòng người, sư phụ ta cũng bảo chúng ta cẩn thận một chút trong khoảng thời gian này.”
“Nghe nói chưởng môn bọn họ đang gom góp tiên tinh, muốn mua Tiên Duyên lệnh với số lượng lớn, đúng là điên rồi.”
“Hầy, e là Phi Tiên Môn chúng ta sắp đi vào thời buổi rối loạn rồi…”
Những lời bàn tán này xôn xao từng ngày.
Các trưởng lão lo lắng, sợ thu mua Tiên Duyên lệnh, sẽ dẫn tới họa diệt môn sát thân.
Những ngày này, không ngừng có người đi khuyên Nguyên Chân, Nguyên Thịnh dừng tay lại, có người tận tình khuyên bảo, cũng có người than thở khóc lóc.
Nhưng Nguyên Chân, Nguyên Thịnh sao có thể nghe bọn họ.
Hai lão đầu làm theo ý mình, thậm chí nói ra mấy lời tàn nhẫn.
Nếu như đến lúc đó Phi Tiên Môn thật sự không chịu đựng được, các ngươi phân rõ giới hạn là được.
Lời như thế này vừa được thốt ra, càng làm cho rất đông người thất vọng không thôi.
Bọn người Nguyên Thù, Nguyên Mục bàn bạc đối sách mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có một kết luận.
“Chưởng môn bị mê hoặc tâm trí, đây là hiện tượng môn phái suy vong!”
Mà trong các đệ tử, cũng có rất nhiều người bất mãn.
“Nghe nói mấy ngày này Cổ sư tỷ vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, xem ra nàng đã hoàn toàn thất vọng đau khổ.”
“Nếu ta là nàng, ta cũng sẽ thất vọng đau khổ như vậy.”
“Lần này chưởng môn thật sự quá đáng, vì cái gọi là lão tổ không biết đến từ nơi nào mà ngay cả người mình cũng không để ý.”
Mặc dù đồ đệ của đại trưởng lão Nguyên Thịnh - Lãnh Hóa Hàn và Cổ Thanh Ngọc có quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng không nhịn được vì nàng mà lên tiếng bất bình.
“Sư phụ, vì sao ngài tin tưởng Khương lão tổ kia như vậy?”
“Lần này Cổ Thanh Ngọc chịu bất công, có phần hơi quá đáng rồi?”
“Bất công?”
Nhìn thấy ánh mắt không phục của đồ đệ mình, Nguyên Thịnh Tiên Tôn cười lạnh một tiếng: “Nàng nên thắp nhang cầu nguyện cảm tạ trời xanh, cảm tạ lão tổ khoan dung như vậy đi.”
“Lúc ấy nàng quyết tâm muốn giết người ta, mà lão tổ chỉ trừng phạt một chút, không so đo với hàng tiểu bối như nàng, sau đó cũng chưa từng đề cập đến một câu.”
Hắn chắp tay với nơi ở của Thành Ca trước mắt, sùng kính đầy mặt.
“Tấm lòng thế này, chúng ta còn kém xa...”
Lãnh Hóa Hàn im lặng, đây là đang nghe lời của con người nói hay sao?
Hắn không lên án thì thôi, lại còn khen.
Nếu không phải sư phụ của hắn, hắn cũng không nhịn được mà chửi thề rồi.
“Nhưng nguyên nhân gây ra việc này là tiên thú của Cổ Thanh Ngọc bị hắn giết chết, hắn đã làm sai trước...”
Nguyên Thịnh Tiên Tôn không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi được rồi, đừng nói với vi tôn những lời nói lung tung đó nữa.”
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu người trong cuộc là những người như Đan Thái tổ sư, Ngụy Miêu tổ sư, Đoạn Hà tổ sư, ngươi sẽ còn nghĩ như vậy sao?”
Những người khác thì thôi, Lãnh Hóa Hàn là đồ đệ của mình, hắn không thể không nói một chút về căn nguyên chuyện này.
Nhất định phải làm hắn thức tỉnh.
Nếu không trong tương lai, hắn cũng xích mích với tổ sư gia, lúc đó tai họa giáng xuống đầu thì không kịp nữa.
Những cái tên này đương nhiên như sấm bên tai đối với Lãnh Hóa Hàn, đó đều là lão tổ đứng hai hàng trước trong Tiên Hiền đường!
Không có bọn họ, sẽ không có Phi Tiên Môn ngày nay.
Hắn vội vàng cung kính khom người về phía Tiên Hiền đường, lúc này mới không chút nghĩ ngợi mà nói: “Nếu Cổ Thanh Ngọc dám ra tay với mấy vị tổ sư này, thì nàng muôn lần chết cũng khó chối tội lỗi, có thể còn sống sót chính là may mắn lớn trong cuộc đời!”
Nguyên Thịnh chìa tay ra: “Vậy chẳng phải xong rồi sao?”
“Thế nhưng vị Khương tổ sư này, hắn không phải...”
Lãnh Hóa Hàn thay đổi sắc mặt, ngay sau đó mang vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Chẳng lẽ bối phận địa vị của hắn không kém hơn mấy vị tổ sư kia ư?”
“Ngươi có thể cho là như vậy.”
Nguyên Thịnh nghĩ thầm há lại kém hơn, bối phận của hắn cao hơn nhiều so với mấy vị tổ sư kia.
Trước mặt hắn, mấy vị tổ sư mà ngươi cảm thấy vô cùng cao cả kia chỉ là tiểu tùy tùng mà thôi.
Chỉ là lời chỉ có thể nói đến đây thôi, nói quá rõ ràng, chỉ e sẽ để lộ bí mật.
“Thế nhưng, tất cả tổ sư ba đời trước đều có tượng ngọc tiên thạch trong Tiên Hiền đường, không có ai ngoại lệ mà.”
Lãnh Hóa Hàn vẫn không thể tin được.
“Mà trong điển tịch của tông môn cũng chưa từng có ghi chép về người này.”
“Nếu thân phận địa vị của hắn cao quý như thế, sao ngay cả mấy lời truyền miệng cũng không có chứ?”
“Dù cho lúc ấy hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, thậm chí tạp dịch trông núi, cũng không thể nào không nhắc tới dù chỉ một lời!”
Trong lúc nhất thời Nguyên Thịnh cũng không biết giải thích thế nào với hắn.
Chỉ có thể nói: “Vị tổ sư này là một vị đặc biệt nhất, vô cùng đặc biệt.”
“Đặc biệt?”
Sau khi Nguyên Thịnh rời đi, Lãnh Hóa Hàn lại liên tưởng đến một số phương hướng kỳ quái.
Hắn có hơi hoài nghi, có phải vị Khương lão tổ này cũng giống như vị nữ tiên tên là Lam Đề năm đó, bởi vì một số nguyên nhân nhạy cảm, cho nên không được nhắc đến.
Nhưng nhìn lại không giống.
Năm đó Lam Đề sinh ra mâu thuẫn rất lớn với hai đời chưởng môn trước, còn có chuyện gì càng nhạy cảm hơn, nghiêm trọng hơn so với chuyện này?
Dù vậy, tên của Lam Đề cũng vẫn được giữ lại.
Bây giờ đệ tử Phi Tiên Môn, chỉ cần đi đọc kỹ điển tịch cổ xưa, vẫn sẽ biết vào lúc ban đầu lập phái, từng có một người mạnh mẽ có thực lực còn lợi hại hơn hai đời chưởng môn trước.
Mà Khương tổ sư này, căn bản không ai biết được.
Huống chi, nếu thật sự là nhân vật của thời đại đó, dù thế nào chăng nữa, thực lực không đến nỗi mới chỉ là cấp độ Kim Tiên!
Hắn nghĩ không thông.
Mà bảy ngày sau đó, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh rốt cục cũng chuẩn bị thỏa đáng ba trăm ba mươi triệu tiên tinh thượng phẩm, giao đến tay Thành Ca.
Lần mua sắm Tiên Duyên lệnh này, Thành Ca sẽ đích thân đi làm.
Chuyến này phải vượt qua mấy Thiên Vực, mua nhiều Tiên Duyên lệnh như vậy, ven đường không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên chỉ có hắn mới có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Trước khi đi, Nguyên Thịnh cung kính nói: "Lão tổ đi chuyến này, không người chăm sóc hầu hạ, không biết có thể để tiểu đồ đồng hành chăng?"
Tiên nhân lại không tồn tại những nhu cầu như ăn cơm gì đó, nhưng Thành Ca không hiểu rõ Trung tiên giới, ven đường quả thực cần một người thỉnh thoảng phổ cập khoa học một chút cho hắn.
Thế hắn gật đầu: “Được.”
Nguyên Thịnh vội vàng liếc mắt một cái ra hiệu với Lãnh Hóa Hàn, âm thầm truyền âm cho hắn: “Đây chính là cơ duyên lớn nhất đời này của ngươi, vi sư chỉ có thể giúp ngươi nhiều như vậy thôi!”
“Đi theo lão tổ cho tốt, mỗi một chữ hắn nói đều phải coi như chuyện lớn của tông môn mà đi làm!”
Nếu không phải tông môn cần có người trấn giữ, hắn cũng hận không thể đích thân đi cùng.
Mặc dù Lãnh Hóa Hàn xem thường lời nói này của hắn, nhưng quả thực cũng có lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Khương Thành.
Rất muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có gì đặc biệt.
Nghe vậy, hắn gật đầu, theo quy tắc đứng sau lưng Thành Ca.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất