Chương 270: Đệ tử hầu kiếm
Nhìn thấy Lãnh Hóa Hàn đáp lên chuyến xe này, Nguyên Chân chưởng môn cũng được dẫn dắt.
Đi theo lão tổ ra ngoài, nếu có thể được lão nhân gia hắn đề điểm hai câu, cả đời sẽ được ích lợi vô cùng!
Ngẫm lại đám đệ tử theo hắn năm đó, bây giờ chắc chắn đều không thấp hơn Tiên Vương.
Cho dù chỉ rút ngắn quan hệ với lão nhân gia hắn một chút, tương lai cũng có thể có thu hoạch lớn!
“Lão tổ, tiểu đồ của ta cũng rất ngưỡng mộ ngài, có thể để nàng cũng đồng hành cùng hay không?”
Thành Ca suy nghĩ, mình làm màu quả thật cũng cần người xem.
Nếu không thì chấn kinh cho ai nhìn đây?
“Tùy vậy.”
Nguyên Chân vội vàng phái người đi tìm Cổ Thanh Ngọc.
Làm sư phụ, hắn vẫn rất yêu quý thân truyền đệ tử này, có chuyện tốt vẫn nhớ đến nàng.
Mà lúc này, nhị trưởng lão và tam trưởng lão ở một bên cũng đứng dậy.
“Chuyến này của lão tổ rất trọng đại, bản môn không có Tiên Tôn cùng đi, khó tránh được nguy hiểm.”
Bọn họ không cảm thấy đi theo Khương Thành có vinh hạnh gì cả, chỉ có đôi chút hoài nghi Khương Thành là kẻ lừa đảo.
Giao cho hắn nhiều tiên tinh như vậy?
Lỡ như người này lấy tiền bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
“Chi bằng lại phái ba vị trưởng lão đồng hành, được không?”
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh không khỏi hung hăng lườm bọn họ một cái, bọn họ không tin lão tổ, còn phái người đi theo giám sát.
Thực sự quá bất kính với lão nhân gia hắn.
“Lão tổ thứ tội, bọn họ chỉ nhất thời mau miệng…”
Thành Ca khua tay áo: “Không sao, người muốn đi đều có thể đi theo.”
Vẫn là câu nói đó, hắn cần người xem.
Thế là, dưới sự gợi ý của nhị trưởng lão và tam trưởng lão, có ba trưởng lão cũng gia nhập trong đội ngũ.
Ba người này theo thứ tự là Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc. Họ đều là trưởng lão nòng cốt trong môn, tu vi đều đạt tới cấp độ Tiên Tôn.
Nếu như “tên lừa đảo” này muốn cuỗm tiền lẩn trốn, thì đến lúc đó ba người bọn họ có thể chế ngự hắn một cách “vững vàng”.
Lúc này, hai nữ đệ tử hầu kiếm được phái đi gọi Cổ Thanh Ngọc cũng trở về.
Nguyên Chân nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, sắc mặt thay đổi, liền vội vàng hỏi: “Nàng ta đâu rồi?”
“Chuyện này...”
“Sư tỷ, nàng...”
Hai nữ đệ tử ấp a ấp úng, vẻ mặt rất khó xử, dường như không dám nói thẳng trước mặt tổ sư.
Thành Ca có chút hứng thú hỏi: “Nàng ta làm sao rồi?”
Hai nữ đệ tử vội vàng quỳ xuống: “Tổ sư gia tha mạng!”
Việc này khiến Thành Ca cạn lời.
Hắn đâu có hỏi tội, có cần như vậy hay không?
Đối với người mình, hắn vẫn luôn rất khoan dung.
Lòng Nguyên Chân trầm xuống.
Hắn vừa nhìn đã biết, Cổ Thanh Ngọc còn đang giận dỗi.
Nàng không chỉ cự tuyệt, thậm chí có lẽ còn nói ra mấy lời không tốt nào đó.
Dám bỏ cả mặt mũi của tổ sư gia, quả thực là điên rồi, lần này thì kết thúc làm sao đây.
Sớm biết, mình liền không nên đề cập đến chuyện này rồi.
Hắn vội vàng xin lỗi lần nữa: “Lão tổ thứ tội, liệt đồ không biết lễ phép, có mắt không tròng, ta nhất định...”
Thành Ca ngắt lời hắn.
“Đi thôi, cũng nên xuất phát rồi. Nếu đồ đệ ngươi không muốn đi, vậy thì để hai nàng họ đi thôi.”
Hắn chỉ vào hai nữ đệ tử hầu kiếm.
Hả, hả?
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh đều sửng sốt.
Để hai đệ tử này đi?
Mặc dù hai nàng có dung mạo đẹp đẽ, nhưng chỉ là đệ tử ngoại môn, tu vi chỉ đến Chân Tiên mà thôi.
Nếu không họ cũng sẽ không bị phân công đi làm mấy việc vặt vãnh như thân phận thị nữ này.
Các nàng có tài đức gì, mà lại có thể đi theo lão tổ, sớm chiều làm bạn bên hắn?
Nhìn thấy cả hiện trường yên tĩnh, Thành Ca không kiên nhẫn nữa.
“Sao nào, các nàng cũng không tiện sao?”
“Không phải, không phải!”
Nguyên Chân tỉnh táo lại, vội vàng hạ lệnh với hai nữ đệ tử kia.
“Còn không mau cảm ơn tổ sư gia?”
Thật là hời cho các ngươi.
Lúc này, hắn hận không thể bắt Cổ Thanh Ngọc tới mắng chửi một phen cho hả dạ.
Cơ hội trời ban này vốn là của ngươi, bây giờ thì tốt rồi, bị hai đệ tử ngoại môn không biết tên kia lấy đi.
Hai đệ tử hầu kiếm vừa mừng vừa sợ.
Các nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết vị lão tổ trước mắt này là người lớn nhất tông môn.
Trước mặt hắn, chưởng môn và đại trưởng lão cũng phải cười hùa theo.
Là đệ tử ngoại môn tầng chót, cơ hội như vậy có ý nghĩa như tế nào, các nàng đều rất rõ.
Hai người uyển chuyển bái: “Tố Diệp, Tố Mộng bái kiến lão tổ!”
Thành Ca hài lòng gật đầu, như vậy mới đúng chứ.
Tất cả tùy tùng đều là nam thì không cân đối biết bao, thêm hai mỹ nữ đến, mới có thể làm cho hắn có tinh thần sảng khoái.
Một nhóm bảy người nhanh chóng biến mất trong Truyền Tống Trận.
Nháy mắt sau, họ liền xuất hiện trong tòa tiên thành nào đó ngoài trăm triệu dặm.
Sau đó lại liên tiếp chuyển truyền tống trận hai lần, rồi mới bắt đầu đi đường.
Thấy Nguyên Triết trưởng lão quệt qua nhẫn trữ vật một cái, lại có thể móc ra một chiếc phi thuyền khổng lồ mà xa hoa.
Ồ, thứ này còn rất thần kỳ mà.
Thành Ca đã thấy nhiều vật cưỡi, nhưng thứ đồ chơi này hắn mới thấy lần đầu tiên.
Nhưng thân phận tổ sư gia của hắn bày ở đó, đương nhiên sẽ không lộ ra bộ dáng đồ nhà quê.
Đồ trang trí bên trong vô cùng xa hoa, không khác gì hành cung, bởi vì đây vốn là phương tiện đi lại của chưởng môn.
Bản thân phi thuyền có trận pháp làm thủ đoạn công kích, nơi tu luyện tràn ngập Tiên Nguyên Chi Khí và quy tắc chi lực bên trong. Tuy nhiên, đối với Thành Ca thì đây đều là vật trang trí.
Một đường bay với tốc độ cực nhanh, bên ngoài gió mạnh lạnh thấu xương, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Ba trưởng lão nhanh chóng tự đi tu luyện trong thuyền.
Nguyên Chân Chưởng môn nói không được bất kính với Khương tổ sư, bọn hắn không đụng đến hắn, nhưng cũng sẽ không thân cận bao nhiêu.
Ngược lại, Lãnh Hóa Hàn lại hỏi một câu hiếm có được.
“Lão tổ, chuyến này có cần chú ý gì không?”
“Không có, nên làm gì làm cái đó đi.”
Mục đích chuyến đi này là tiên thành trung tâm của Càn Lan Thiên Vực, lấy tốc độ của phi thuyền, cũng phải bay một ngày một đêm.
Quá trình đến nơi đó không có gì phức tạp, chỉ cần tìm tới chi nhánh của Thiên Khu Các, sau đó mua Tiên Duyên lệnh rồi đi.
Nghe hắn dặn dò như vậy, Lãnh Hóa Hàn cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn không có ý định chủ động lôi kéo làm quen với Thành Ca, phối hợp năng lực và tính tình là được rồi.
Thành Ca cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với hắn, hai cô gái bên cạnh không thơm hơn sao?
“Hai người các ngươi là người địa phương Trung Tiên giới sao?”
Hắn muốn hỏi thăm tình trạng cơ bản của Trung Tiên giới một chút.
Nghe thấy hắn hỏi thăm, hai thiếu nữ Tố Diệp, Tố Mộng vội vàng trả lời.
“Bẩm lão tổ, chúng ta là người thành Liên Lạc gần Phi Tiên Môn, tu luyện từ nhỏ, ngưỡng mộ Phi Tiên môn đã lâu...”
Hai người bọn họ vô cùng quý trọng cơ hội đồng hành cùng lão tổ lần này, nói năng rất ngọt.
Hai người vốn chủ động lấy lòng, lại thêm Thành Ca lại không có vẻ kiêu ngạo gì, thế là ba người nhanh chóng cười cười nói nói không ngừng.
Lãnh Hóa Hàn nghe thấy mà không ngừng nhíu mày.
Hắn càng ngày càng cảm giác Khương lão tổ này có vấn đề.
Nếu thật là nhân vật cổ xưa trên trăm triệu năm trước, cảnh tượng hoành tráng gì cũng đã nhìn quen rồi chứ?
Người kết giao cùng đều phải là nhân vật cấp bậc bá chủ một phương chứ?
Chỉ là hai đệ tử ngoại môn, há có thể nói chuyện được với hắn?
Không nhìn thấy khí thế và hình tượng mà nhân vật lớn nên có chút nào.
Khi thời gian tới ngày thứ hai, cuối cùng đoàn người cũng đi tới được điểm đến.
Phi thuyền hạ xuống, tiên thành ngựa xe như nước phía trước hoàn toàn không làm cho Thành Ca hứng thúc chút nào. Hắn trực tiếp mang theo “các tùy tùng” đi vào bên trong Thiên Khu Các treo cao giữa không trung kia.
Vừa vào cửa, một tiên nhân tiếp đãi đã tiến lên đón chào.
“Quý khách đến đây, không biết các ngươi cần gì?”
Thành Ca không kiêng dè gì, dửng dưng nói thẳng: “Ta đến mua Tiên Duyên lệnh!”
Lời vừa mới nói xong, tất cả mọi người trong đại điện rộng lớn của Thiên Khu Các đột nhiên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều cùng quay đầu, nhìn về phía đoàn người bọn họ.
Lãnh Hóa Hàn và đám trưởng lão Nguyên Triết suýt chút nữa ngất đi.