Chương 82: Võ Đạo tràng Hà
Ngoài Thanh La Phá Thánh Kiếm ra thì còn có một lần nhân phẩm bộc phát nữa.
Đó chính là Đạo Thiên Tiên Vận, Khương Thành chưa từng nghe nói đến thứ này, chỉ đành xem giới thiệu ở phía dưới.
Đạo Thiên Tiên Vận – Là một bảo vật kỳ lạ ẩn chứa âm thanh ẩn ý của tiên đạo, có để khiến võ đạo ấn ký tăng đến cấp tiên phẩm!
Khương Thành nằm mơ cũng không ngờ được rằng, thứ như vậy cũng có dựa vào bảo vật để thăng cấp.
Thần phủ của Thiên Mệnh cảnh có Võ Đạo Ấn Ký, mà cấp bậc của ấn ký sẽ dựa trên cảnh giới cảm ngộ võ đạo của chính tu sĩ đó.
Cũng không có cách nào mà, thời gian hắn tới thế giới này quá ngắn.
Có thể trở thành Thiên Mệnh cảnh, chủ yếu là dựa vào hai lần phục chế lại tu vi.
Tự mình tu luyện chiếm phân lượng rất nhỏ, càng không cần nói đến chăm chỉ nghiên cứu tâm pháp, công pháp và võ kỹ.
Nói trắng ra thì căn cơ của Khương Thành rất yếu.
Nếu như không phải lúc phục chế tu vi nhận được cảm ngộ võ đạo của đối phương thì sự hiểu biết, cảm ngộ của hắn với võ đạo còn chẳng cao hơn tu sĩ Tôi Thể cảnh bao nhiêu đâu.
Chín dòng Trường Hà Võ Đạo Ấn Ký của Thôi Xán Thần Phủ kia, bên trong có ba dòng đạt đến cấp Chân, bốn dòng đạt đến cấp Sư, còn hai dòng còn lại đạt đến cấp Tông.
Phải biết là cấp Chân chỉ cao hơn cấp Phàm một cấp mà thôi.
Mà cấp Phàm, thật ra chính là cảnh giới võ đạo của những võ giả trong giới thế tục kia.
Cảm ngộ võ đạo cấp Chân, được coi là tiêu chuẩn thấp nhất của một tu sĩ.
Đại khái cấp Sư chính là từ cấp bậc Tụ Nguyên cảnh đến Phân Hồn cảnh.
Chỉ có điều hai dòng đạt đến cấp Tông kia, có thể coi là cấp bậc cảm ngộ võ đạo mà Linh Đài cảnh, Thiên Mệnh cảnh có.
Bên trên cấp Tông còn có cấp Vương.
Năm dòng Ấn Ký của đại hoàng tử, bốn dòng là cấp Tông, còn có một dòng cuối cùng là cấp Vương.
Bên trên cấp vương còn có cấp Thánh, mà cấp Tiên còn cao hơn cả một bậc so với cấp Thánh.
Một khi có một dòng Ấn Ký đạt đến cấp Tiên, thì từ đó về sau việc cảm hộ võ đạo này, Khương Thanh sẽ vượt qua hầu hết các tu sĩ Thánh Giai trên đời này.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy Đạo Thiên Tiên Vận này thần kỳ biết bao.
Bây giờ trước mắt hắn chỉ có một vấn đề, đó là chọn dòng nào.
Chính dòng Võ Đạo Ấn Ký, lần lượt là Sinh Tử, Thời Không, âm Dương, Tứ Tuyệt, Ngũ Hành, Lục Dục, Thất Tình, Bát Hoang, Cửu Cung
Trong đó, Sinh Tử là đạo của sự sống và cái chết.
Thời Không là quy tắc võ đạo giữa không gian và thời gian.
Âm Dương đại diện cho ánh sáng và bóng tối.
Tứ Tuyệt lần lượt là hủy diệt, thôn tính, ăn mòn, sáng tạo.
Ngũ Hành đương nhiên chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngoài ra còn mở rộng ra cả Băng, Lôi, Phong…. vân vân.
Thất Tình Lục Dục là một mối tương quan võ đạo chặt chẽ, thường là bước ngoặt quan trọng để tu sĩ đột phá ngộ đạo.
Bát Hoang là chỉ các thái cực của trời và đất.
Còn Cửu Cung lại là sự dung hợp giữa các lĩnh vực khác nhau như võ đạo, trận đạo và phù đạo.
Chín dòng Ấn Ký phong phú, bao hàm tinh hoa của võ đạo.
Không phân cao thấp, loại nào cũng có điểm kỳ diệu.
Bất kể là luyện dòng nào đến cực hạn thì đểu sẽ trở thành tổ sư cấp chuyên gia.
Khương Thành suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn Ngũ Hành.
Nguyên nhân rất đơn giản, Ngũ Hành phổ biến nhất, có công pháp võ kỹ sẵn.
Nếu như lựa chọn cái khác, ví dụ như Sinh Tử, âm Dương, Tứ Tuyệt, mặc dù là lợi hại giống nhau nhưng là rất hiếm thấy.
Không có công pháp, võ kỹ tương ứng và binh khí kết hợp cùng thì không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Mà thanh Thanh La Phá Thánh Kiếm kia, cũng là thuộc tính Phong, thuộc về Ngũ Hành.
Nếu như sự hiểu biết về quy tắc Ngũ Hành vượt qua cả cao thủ Thánh Giai thì ban đầu luyện hóa bảo khí cần phải mấy tháng, tương lai hắn chỉ cần một ngày là đã làm xong.
Ngoài ra, sau này tu luyện công pháp trong phạm vi Ngũ Hành thì hiệu quả sẽ tăng gấp mấy lần.
Mà khi thi triển các loại võ kỹ Ngũ Hành thì uy lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Lợi ích nhiều như vậy, hắn không còn do dự nữa, rút sợi Đạo Thiên Tiên Vận kia ra, dung hợp vào trong thần phủ của bản thân.
Một lúc sau, thần phủ phát ra ánh sáng lớn tỏa khắp bốn phía!
Chín dòng sông Võ Đạo Ấn Ký lơ lửng trên bầu trời, trong đó dòng sông màu xanh lam đại diện cho Ngũ Hành, Ấn Ký dùng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được từ màu xám biến thành màu bạc, rồi lại lập tức biến thành màu vàng!
Đồng thời, màu sắc càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rực rỡ!
Ánh sáng của vô số chữ khắc thần bí rực rỡ, vô cùng sống động, cứ như là sắp xuyên thủng không trung ra ngoài.
Lúc Đạo Thiên Tiên Vận hoàn toàn dung hợp xong, dòng sông Ngũ Hành cũng hoàn toàn vượt lên trên hẳn tám dòng sông còn lại.
Ấn Ký cấp Tiên đã hoàn thành!
Khương Thành chỉ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên hiện ra thêm vô số cảm ngộ võ đạo, tất cả đều liên quan đến Ngũ Hành.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, dường như hắn đang quan sát vô số quá trình tương sinh tương khắc mà Ngũ Hành không ngừng sinh ra, hiểu biết về chúng bỗng tăng lên mạnh mẽ.
Lúc tất cả kết thúc, thậm chí hắn có có mỗi loại ảo giác rằng bản thân đã sống đến mấy chục vạn tuổi rồi.
Hắn nâng thanh kiếm trong tay lên, mặt đất im hơi lặng tiếng xuất hiện một khe rãnh.
Hai bên của khe rãnh này không phải là đất, mà là quặng vàng.
Giữa quặng vàng đó, một dòng suối đang uốn lượn chảy xuôi.
Từng đốm lửa phía trên dòng sông hệt như hoa sen, mặc dù đột ngột nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hẳn phải là như vậy.
Trường kiếm vung lên, một trận gió nhẹ như là hai tay nâng từng đóa hoa sen lửa lên chầm chậm bay đi.
Sau đó lại ngưng tụ một chút giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành một đóa sen băng.
Xoẹt!
Hàng chục tia điện nhỏ như sợi tóc lần lượt đánh xuống, mỗi một tia như đúng lúc đánh trúng đóa sen băng, nhưng lại không hề tổn hại gì đến mặt đất.
Lúc tất cả những thứ vô hình này biến mất, Khương Thành thu kiếm về.
Trong mắt hắn, cái tính cách nhanh nhảu bạ đâu nói đấy của trước đây đã bớt đi rất nhiều, mà thay vào đó là sự thấu đáo rõ ràng.
Nhưng mà giây phút tiếp theo, hắn lại chứng nào tật nấy.
“Đù má, thứ thủ pháp làm màu hay ho này, sau này phải biểu diễn trước mặt đám đệ tử nhiều hơn mới được.”
Trong mắt hắn, không gì có thể so sánh được với sự nghiệp làm màu.
Bây giờ mới hài lòng bay lên trên trời.
Hai lần truyền tống, hành trình trở về lần này nhanh hơn nhiều.
Vừa mới về đến sơn môn quen thuộc, nhìn thấy phía dưới có một bóng hình xinh đẹp đang đứng đó trông mong chờ đợi.
“Chưởng môn!”
Trong giọng nói của Kỷ Linh Hàm tràn ngập niềm vui không thể nào che giấu được.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi!”
Hệt như đã xa cách mấy chục năm vậy, chạy như bay lên đón hắn.
Chẳng qua là do nguyên nhân tính cách mà nàng không mạnh dạn ôm hắn được như Ấn Tuyết Nhi.
Thành ca sững sờ, lẽ nào có kẻ địch tấn công ư?
“Xảy ra chuyện lớn gì rồi hả?”
“Không có gì?”
“Vậy ngươi cứ ở đây đợi ta ư?”
“Đúng vậy!”
Hai người sóng vai với nhau, nụ cười của Kỷ Linh Hàm không dừng lại được.
Sau khi Thành ca cảm động thì lại thấy bất đắc dĩ.
Em gái à, thiên phú của ngươi tốt như vậy, phải chăm chỉ tu luyện, không thể lười biếng được đâu.
Ngươi là nhân tố kiếm nhiều điểm tích phân nhất trong tay ta đó.
Trở về đến tông môn, chẳng có gì bất ngờ khi tất cả đệ tử khác đều nghe được tin chạy ra ngoài.
“Đã hai ngày rồi, sao chưởng môn quay về muộn vậy?”
“Đúng vậy, đại điển của Bát Vân điện đúng là dài dằng dặc luôn.”
“Chắc chắn là chưởng môn được bọn họ tiếp đãi rất hoành tráng, bị bọn họ giữ lại qua đêm.”
“Chưởng môn, đại điển của Bát Vân điện có vui không?”
Trong lòng Thành muốn nói đại điển kia chẳng vui chút nào, cũng chẳng kéo dài, hơn nữa cũng chẳng có ai giữ ta ở lại qua đêm hết, ngược lại rất nhiều người muốn giết ta.
Nếu không phải là vì nhặt chiến lợi phẩm thì hôm qua hắn đã trở về rồi.
Hắn đang định nói cho bọn họ biết, bản thân đã hủy diệt Bát Vân điện rồi.
Tin tức quan trọng này, chắc chắn có thể tăng điểm ấn tượng, khiến đám đệ tử càng thêm ngưỡng mộ.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì lại nén trở về.
Tin tức lớn như vậy sẽ truyền đến nhanh thôi, đến lúc đó đám đệ tử này đương nhiên sẽ biết chuyện.
So với việc bản thân chủ động nói ra, không bằng để bọn họ tự phát hiện.
Oa, chưởng môn hủy diệt cả một tông môn lớn như vậy, sau khi trở về lại bình thản không nói một lời nào.
Như vậy hiệu quả làm màu chẳng phải là có thể tăng lên gấp bội à?
Làm ăn có lời như vậy, chắc chắn không thể bỏ lỡ được.