Chương 89: Mạc Trần tội nghiệp
Hắc vụ không ngừng ngưng kết, trở nên dày đặc hơn trước kia.
Cuối cùng, còn biến ra hình một người.
“Ồ, chỉ là kí kết một khế ước với Chủ hồn của ngươi mà thôi.”
Tam Nhãn Hổ chải chải nhúm lông trên đầu, bây giờ hắc vụ này trở thành cấp dưới của Khương Thành, vị trí vẫn không cao bằng nó, nó cũng không để tâm.
“Ngươi, con hổ yêu đáng chết nhà ngươi, uổng công ta tin tưởng ngươi như vậy.”
Hắn cũng không ngốc, khế ước đó, Thiên Mệnh cảnh căn bản không thể tiếp xúc đến được.
Chắc là lúc nãy truyền âm, Tam Nhãn Hổ đã dạy hắn.
“Ngươi thế mà lại bán đứng ta?”
Hắc Vụ tức điên lên rồi, nếu như trước mắt cách quá xa trạng thái lúc toàn thịnh, đánh không lại con hổ chết tiệt này, có lẽ hắn đã xông cả lên diệt trừ nó rồi.
“Không thể nói như vậy được.”
“Ngươi thấy ngươi cũng không thiệt thòi, bởi vì kí kết khế ước với hắn, Thần hồn được bổ sung đến mức cực lớn, cũng không chịu áp lực quy tắc của hạ giới, trạng thái tốt hơn trước kia rất nhiều.”
“Từ điểm này cho thấy, ngươi vẫn phải cảm ơn ta.”
“Nhưng mà Hổ gia làm chuyện tốt trước giờ không mong được báo đáp, ngươi cứ để trong lòng là được rồi.”
Là chúa thích làm màu, có thể sánh ngang với Thành ca, Tam Nhãn Hổ nói chuyện cũng là tức chết người không đền mạng.
“Ngươi, ngươi…”
Nếu như có cơ thể, Hắc Vụ có lẽ đã tức hộc máu rồi.
“Được rồi được rồi, bây giờ ngươi cũng đã biết tình cảnh của bản thân rồi.”
“Nên làm thế nào, trong lòng ngươi tự rõ.”
Nếu như không thể hoàn toàn thu phục, Khương Thành cũng sẽ không giữ hắn lại.
Cho dù bản thân không sợ chết, nhưng người khác trong môn hắn sợ, hắn sẽ không để mối nguy hại ở trong Phi Tiên môn mà không lo.
Hắc Vụ đó im lặng rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi.
“Ta còn có sự lựa chọn nào khác sao?”
Có thể trở thành sự tồn tại của tiên nhân, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, sớm đã không phải là tiểu tử trẻ tuổi nóng nảy nữa rồi, biết nhận thức các vấn đề trước mắt.
Đối với thái độ của hắn chuyển biến, Khương Thành rất hài lòng.
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi bình thường không gây rối, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, sẽ cho ngươi có đủ sự tôn trọng.”
“Cảm ơn.”
Hắc vụ tụ thành hình người đó cúi người, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết Khương Thành vốn cũng không cần đưa ra lời cam kết này.
Đổi thành người khác nếu có được ́n Kí Chủ Hồn của hắn, kết cục của hắn sau này sẽ vô cùng thê thảm.
Tôn trọng hay gì đó, không tồn tại.
“Được rồi, nói về lai lịch của ngươi xem.”
“Sao ngươi lại đến Phi Tiên môn?”
Hắc Vụ đó lại thở than một tiếng, tiếng thở than này dường như rất trải đời.
“Tất cả chuyện này, đều bắt nguồn từ trận đại chiến tiên ma ngàn vạn năm trước, lúc đó Thiên Vực phía đông hòng thôn tính…”
Mới câu đầu tiên, Khương Thành đã không nghe nỗi nữa rồi.
Có thể nào nói cái dễ hiểu một chút không, gì mà trận đại chiến tiên ma cách hắn quá xa, hắn không quan tâm chút nào, cũng không muốn hòa vào.
“Dừng dừng dừng, nói vào trọng điểm. Đầu tiên ngươi gọi là gì, họ và tên?”
“Hừ, được thôi, bổn… bổn tiên tên gọi Mạc Trần, có một xưng hiệu là Ám Khí Tiên Tôn.”
Gì mà rác rưởi tiên tôn, Khương Thành liếc hắn một cái, nghi hắn đang chém gió.
Bởi vì tên này mới vừa nói năng ấp a ấp úng, vừa nhìn đã thấy đang tôn bản thân lên, có lẽ cũng là một kẻ thích khoe mẽ.
“Vậy nên một tiên nhân như ngươi sao lại đến đây?”
“Lúc đó hai bên tiên ma công phạt lẫn nhau, thương vong vô số. Lão phu cũng thất bại thảm hại, một lần bất cẩn bị lũ ma vây đánh trọng thương, suýt nữa thì tiêu vong.”
Mạc Trần than thở một tiếng: “Lúc đó trận chiến biến động quá lớn, bình phong giữa Tiên Vực và Hạ giới bị đánh vỡ vài chỗ, nguyên thần của lão phu nhân cơ hội đó nhảy xuống.”
“Sau đó thì sao? Đã ngàn vạn năm rồi, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
“Khi từ Tiên Vực xuống đây, nguyên thần của lão phu bị sức ép của nguyên tắc, ́n Kí Chủ Hồn cũng bị đánh rơi lúc đó.”
“Chỉ còn tàn hồn sau này vẫn luôn lẫn vào trong ma… à không lẫn vào tiên khí trên Hóa Huyết Tiên Nhận, nếu không đã sớm tiêu tan rồi.”
Thành ca và Tam Nhãn Hổ đều nhìn xa xăm vào hắn, tỏ vẻ vô cùng tế nhị.
Ông anh, vừa nảy hình như ngươi vừa nói chữ ma, có phải chê tai bọn ta không tốt không?
Bầu không khí tự nhiên trở nên rất gượng gạo.
Tàn hồn của Mạc Trần hóa thành hắc vụ bay bay tại chỗ, vẫn luôn im lặng.
Sau khi lặng im đủ một phút, hắn mới bình thường trở lại.
“Lẽ nào các ngươi cho rằng ta là ma tu?”
Ma tu luôn làm việc quái đản tàn ác, bất kì tu sĩ bình thường nào nghe được hai từ này đều tránh xa, thậm chí căm hận đến tận xương tủy.
“Ha ha ha, sao có thể chứ, lão phu là tu sĩ chính đạo hơn cả chính thống, là phe tiên giáo!”
“Không tin thì các ngươi đến Tiên Vực nghe ngóng xem, danh tiếng Ám Khí Tiên Tôn Mạc Trần ta, đi đến đâu cũng được người ta khen ngợi.”
Bọn ta cũng không đến Tiên Vực được, nghe ngóng thế nào? Còn không phải tùy ý ngươi lừa gạt à?
Thấy Khương Thành và Tam Nhãn Hổ vẫn không tin, hắn nóng lòng hét lên một tiếng rất dứt khoát, chứng minh sự trong sạch.
“Ta và ma tu không đội trời chung!”
Tam Nhãn Hổ chớp mắt một cái: “Thật ư?”
“Dĩ nhiên, lão phu cả đời rất căm hận ma tu, gặp một tên giết một tên, gặp một lũ giết một lũ!”
“Thời niên thiếu, lão phu từng có một ước nguyện lớn, đời này coi diệt trừ ma tu là bổn phận của mình…”
Mạc Trần nói rất hùng hồn dữ dội, rất có khí phách.
Khương Thành nhìn không nỗi nữa, ông anh ngươi đã lộ ra rồi, vì để che giấu thân phận mà thật không có nguyên tắc, trực tiếp đâm sau lưng phe mình.
Nhìn có vẻ như, lúc trước đã làm ra rất nhiều chuyện bỉ ổi đúng không?
“Được rồi được rồi, ta không quan tâm ngươi là ma tu hay là tiên tu. Ta chỉ quan tâm ma khí Hóa Huyết Ma Nhận đó ở đâu?”
“Đó là Tiên Nhận, Tiên khí đó..”
Mạc Trần vẫn sửa chỗ đó.
“Thật ra ngươi đã sớm thấy nó rồi, chính là chiến lượi phẩm Hóa Huyết Nhận ngươi có được từ Đoan Mộc gia lúc trước.”
Hóa Huyết Nhận?
Linh khí Thất giai đó? Bảo vật gia truyền của Đoan Mộc gia?
Nói thật lòng thì sau khi Khương Thành cướp về được thì cũng chả bận tâm gì đến.
Một là thứ hắn dùng cũng không phải đao, hai là hắn cảm thấy thanh đao màu máu đỏ tươi này nhìn có vẻ hơi ghê rợn.
Thật sự không ngờ rằng, thứ này lại là tiên khí?
Phần giải thích sau đó, hắn mới hiểu rõ ngọn ngành.
Năm đó sau khi nhảy xuống hạ giới, tàn hồn của Mạc Trần vẫn luôn trốn trong Hóa Huyết Ma Nhận.
Bởi vì ́n Kí Chủ Hồn không còn, lại thêm áp lực nguyên tắc của hạ giới, hắn vốn dĩ không thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài được, nếu không sẽ rất dễ bị hồn bay phách tán.
Chỉ có thể dựa vào việc hấp thu tiên phách và tinh túy của Hóa Huyết Ma Nhận mà thoi thóp kéo dài sự sống, gắng sức không chết.
Thời gian thấm thoát trôi, ngàn vạn năm đã qua, Hóa Huyết Ma Nhận bời vì bị hắn hấp thụ tiên phách mà phẩm giai cũng bị rơi xuống.
Từ tiên khí cuối cùng trở thành linh khi thất giai.
Tiên phách sớm đã bị hao tổn, vốn dĩ hắn cũng chẳng sống được bao năm nữa.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Hóa Huyết Ma Nhận vừa hay được tổ tiên Đoan Mộc gia có được.
Đoan Mộc gia như có được bảo vật, coi linh khí này là điểm tựa để gia tộc vươn lên.
Bọn họ quả thật cũng vì thế mà không còn chung trong những gia tộc nhỏ nữa, phát triển thành một trong hai bá chủ của Thanh Lan phủ sau này.
Cho đến khi linh khí lại lần nữa bị xuống cấp, bọn họ mới phát hiện là không đúng.
Đoan Mộc gia cho rằng Linh khí này sau khi sử dụng sẽ bị tổn hại, chứ làm sao biết được bên trong có một tiên nhân ở, vẫn luôn hấp thu tinh túy còn sót lại cuối cùng của linh khí.
Sau này bọn họ dùng Huyết Trì để nuôi dưỡng, tạm thời ổn định được ở thất giai.
Còn tàn hồn của Mạc Trần ở bên trong thì quá yếu ớt, cũng chống không lại những quy tắc của thế giới bên ngoài, rồi lười lộ diện, mặc cho bọn họ dày vò.
Hiệu quả của Huyết Trì lên hắn vô cùng yếu ớt, chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng duy trì sự sống.
Lần này sau khi Hóa Huyết Nhận được Khương Thành mang về Phi Tiên môn, thì bị vứt trong kho không ngó ngàng tới.
Vốn dĩ cứ tiếp tục như vậy, Mạc Trần không còn Huyết Trì thì cũng chẳng sống được bao lâu, nhưng Phi Tiên môn lại có một Yêu Vương Tam Nhãn Hổ.
Thực lực của nó vượt xa bọn người Đoan Mộc gia, bản thân Hóa Huyết Ma Nhận, cùng với hơi thở rõ ràng cao xa so với ở hạ giới bên trong nó đã bị sự nhạy bén của nó cảm nhận được.
Thế là nó trộm linh khí này ra, sau khi xem xét thì Mạc Trần cũng không trốn được nữa.