Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 181: Các ngươi nói chuyện êm tai thật đấy

Chương 181: Các ngươi nói chuyện êm tai thật đấy
Luyện Cốt Phiên và Chu Tâm Chùy nhanh chóng hóa thành hai vệt sáng lấp lánh lao lên không trung.
Ngay sau đó, hai vòng xoáy một trắng một tím cũng nhanh chóng hình thành trên đỉnh đầu mọi người.
“Có thể vào được rồi sao?”
Phía dưới có vài người cao thủ của vực giới đã không đợi nổi nữa mà bay lên trên không.
Bọn họ xông về phía trung tâm của hai vòng xoáy, nhưng ngay sau đó giống như là bị đập một búa vào mặt, trực tiếp bắn rơi xuống.
Thanh Sa vội vàng nói: “Vẫn chưa được, có lẽ vẫn có bộ tộc chưa kích hoạt pháp bảo.”
Giọng của nàng vừa hạ xuống, trên bầu trời cao xa kia, xuất hiện một bóng mờ như ẩn như hiện.
Giống hệt như một thứ ảo ảnh vậy, liên miên không biết bao nhiêu dặm.
“Được đấy!” Thanh Sa và Lam Đề thốt ra ngạc nhiên cùng lúc.
Chỉ thấy hai vòng xoáy này đã ngừng chuyển động, biến thành hai lỗ hổng lớn.
Là chủ nhân của Luyện Cốt Phiên, Khương Thành đã thấy được cảnh tượng bên trong của Hư Tiên giới từ lâu rồi.
Lỗ hổng kia chính là lối vào.
Giờ phút này, thực ra vạn vực trên hạ giới đều xuất hiện ảo ảnh tương tự như vậy.
Hư Tiên giới lớn quá.
Đến mức rất nhiều tu sĩ của vực giới đều bay lên trên không, nỗ lực tìm đến cùng.
Bọn họ không thể lao vào ảo ảnh kia, nhưng lại nhìn thấy ánh sáng lối vào của vực giới khác ở phía xa xa.
Mặc dù không biết đó là gì, nhưng theo bản năng lại đi về phía kia.
Trong chốc lát, các vực giới lớn nghe tin liền lập tức hành động.
Sự kiện mở Hư Tiên giới lớn như vậy cuối cùng cũng khuấy động cả cạn vực của hạ giới.
Khương Thành không chần chừ nữa, hắn ngồi trên Huyền Quy Vương, mang theo A Hoàng, Lam Đề, Mạc Trần và Tam Nhãn Hổ bay về phía lối vào màu tím.
Mà một bên khác, năm trăm người trong tộc của Tâm Bộ thì bay về phía lối vào màu trắng.
Phía dưới còn lại mười mấy cao thủ của vực giới đương nhiên sẽ không bị tụt lại phía sau, ào ào bay tới.
Quá trình đi vào Hư Tiên giới vô cùng thuận lợi, khoảnh khắc hắn đi vào, Luyện Cốt Phiên lại hiện lên một lần nữa, biến thành một đường ánh sáng màu tím quay về trong tay của hắn.
Che chở hắn và toàn bộ người ở bên cạnh hắn lại.
Mà quay đầu nhìn lại, lối vào vẫn còn y như cũ.
“Lối vào này sẽ kéo dài được bao lâu?”
Lam Đề lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, trong tộc không ghi chép lại vấn đề này.”
Lúc này, Khương Thành mới có thời gian đi thăm dò tình hình xung quanh.
Quả nhiên nơi này không phải là chỗ cho người thường ở lại.
Bốn phía cát bay đá lăn, không dùng thần hồn thì khó có thể nhìn thấy vật gì, gió mạnh từng trận như thể đang gào khóc.
Thỉnh thoảng sấm sét bốc lên từ dưới lòng đất, Huyền Băng thiêu đốt mang theo hơi thở vô cùng nguy hiểm, như ẩn như hiện bên trong gió lớn.
Lam Đề nói đúng, quy tắc ở chỗ này đúng là bất thường, căn bản khác hẳn với ngoại giới.
Cao thủ Thánh Giai của các vực giới lớn còn khá ổn, tất cả đều dựa vào thánh thể mạnh mẽ chặn từng đợt tấn công lại.
Mấy Nhập Thánh cảnh kia thì thê thảm hơn nhiều, ai nấy đều luống cuống tay chân rồi không ngừng thốt lên kinh ngạc.
Lĩnh vực của bọn họ không được vững chắc như Thánh Giai, vừa mới mở ra thì đã bị gió lớn thổi đến mức tan tành.
Trong chớp mắt, bảo giáp trên người đã xuất hiện vết nứt.
Còn những tu sĩ của Đạo Cung cảnh kia, càng thê thảm hơn.
Thần hồn bị Huyền Băng thiêu đốt chạm vào một cái là tan chảy, chẳng còn lại chút vết tích nào.
Tình cảnh này không khỏi khiến Lam Đề nghĩ mà sợ.
Nếu như lúc trước nàng không biết dùng pháp bảo, xông vào với Đạo Cung cảnh thì trực tiếp chết luôn rồi
Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, có Luyện Cốt Phiên bảo vệ, nàng không cần dùng Tứ Phương Nguyên Đỉnh nữa.
“Dùng pháp bảo hộ thể!”
Giọng nói đanh thép của Quy Tàng Kiếm Thánh vẫn có thể lan truyền ổn định tới trong trận gió mạnh mẽ này.
Sau đó trong số 300 kiếm tu của kiếm vực, không ít người lấy pháp bảo hộ thân ra.
Dưới sự bảo vệ của những pháp bảo hạ phẩm đó, gió mạnh bị chặn lại ở bên ngoài.
Các vực giới khác cũng học theo họ, lấy pháp bảo ra.
Các thánh giả của Thiên Thư vực cùng nhau lấy ra một tờ giấy vàng lấp lánh.
Tờ giấy kia đón gió rồi căng phồng ra, nhanh chóng mở rộng ra mười nghìn mét.
Đù má, thảm bay à?
Thành ca cũng hơi có chút ghen tị rồi.
Mà biểu hiện kinh ngạc nhất ở đây chính là U Hàn vực và Vạn Cốt vực.
Bất kể là quỷ vương hay quỷ tướng U Hàn vực, đều là hình dạng sương mù.
Đáng lẽ bọn họ bị nguy hiểm nhất dưới cơn gió mạnh mẽ này, nhưng không những không có ai bị thổi tan biến mà lại còn đều bình an vô sự.
Mà Vạn Cốt vực thì càng khoa trương hơn.
Gió lớn thổi lên người bọn họ phát ra những tiếng ken két như kim thiết, nhưng lại không lay động được tẹo nào.
Nhưng mà cũng có vực giới khá thảm hại, ví dụ như Huyền Linh vực tu luyện sức mạnh thú hồn, nơi đó của bọn họ căn hoàn toàn có khái niệm về pháp bảo.
Ba linh tôn còn chống chọi được, nhưng hơn trăm người dưới trướng lại không thể sống sót.
Điều này khiến cho ba người vừa đau lòng vừa tức giận, trong chớp mắt xông vào phạm vi bao phủ bên trong Luyện Cốt Phiên, chỉ vào Khương Thành hét ầm lên.
“Các người làm chuyện tốt rồi đấy!”
“Tính mạng của người trong tộc ta, phải trả bằng máu của các ngươi!”
Đù má, liên quan gì đến ông đây?
Dù Thành ca đang rất mong chờ có người tới khiêu khích mình, nhưng vẫn cảm thấy ù ù cạc cạc.
“Các ngươi nói chuyện dễ nghe thật đấy, nghe giống hệt như những tên cặn bã ta từng tiêu diệt kia, khiến cho chiến tích của ta lại tăng thêm một phần nhỏ nhặt không đáng kể.”
Lam Đề một bên ngồi trên lưng rùa bất đắc dĩ lườm một cái.
Rốt cuộc ngươi là đang thanh minh hay là đang cố ý khiêu khích người ta thế?
Quả nhiên, ba tên linh tôn vô cùng tức giận, trên đỉnh đầu ba người đồng thời xuất hiện ba vệt thú ảnh.
Thú ảnh vừa ra, khí tức bên trong Luyện Cốt Phiên trở nên cuồng bạo, cứ như thể đi tới nơi hàng vạn con yêu thú đang mai phục khắp nơi vậy.
“Tại sao ngươi không nhắc bọn ta rằng bên trong đây rất nguy hiểm, cần dùng báu vật hộ thể?”
“Lẽ nào là do ta tìm các ngươi tới đây hả?”
“Đây là chuyện giữa Tích Phong và vực giới của ta, tội của hắn, ngươi gánh thay!”
Logic hỏi tội này rất mới mẻ ghê đấy.
Ảo ảnh một con rồng khổng lồ của tên linh tôn đứng ở giữa kia đã bay đến trước mặt Thành ca.
“Giao Luyện Cốt Phiên ra đây, nếu không thì chết!”
Pháp bảo này dùng để mở Hư Tiên giới, bọn họ đã ngấp nghé muốn có nó từ lâu rồi.
Thực tế thì không chỉ có bọn họ, vực giới khác cũng rục rịch rồi.
Tuy rằng môi trường của Hư Tiên giới vô cùng tồi tệ, nhưng cũng có một điều, đó chính là Thánh Giai đã không còn bị quy tắc vượt vực áp chế nữa.
Ở đây, các vực giới lớn ra tay cũng không bị hạn chế.
Đột nhiên Huyền Linh vực này làm loạn, thu hút sự chú ý của các vực giới khác.
Ai cũng biết sau khi đi vào Hư Tiên giới, sẽ không còn yên bình nữa, nhưng trận xung đột này đến quá đột ngột.
Rất nhiều vực giới cười lên nỗi đau của người khác.
Cũng có vài cao thủ của vực giới ngoảnh mặt làm ngơ.
Những vẫn có một số người chăm chú quan sát, dù sao các vực giới lớn đều chưa từng giao chiến với nhau.
Nhân cơ hội này, quan sát bản lĩnh của người khác cũng không tệ.
Chỉ có Lăng Tinh Kiếm Thánh của Kiếm Vực híp mắt lại, chầm chậm rút trường kiếm ở sau lưng ra khỏi vỏ.
“Đợi một chút, không sao hết.”
Quy Tàng Kiếm Thánh cản hắn lại.
“Khương chưởng môn chưa chắc đã sợ bọn họ.”
Quả thật Thành ca rất khinh thường ba tên linh tôn này
“Mẹ, ngươi có muốn ta giúp ngươi định thân chúng không?”
Con gái ngoan vẫn rất để ý tới sự an nguy của hắn, nhưng Thành ca xua tay bảo không cần.
Đây là cơ hội làm màu đầu tiên sau khi bước vào đây, cũng là một kỷ niệm đáng nhớ đấy.
Huống chi mỗi lần A Hoàng ra tay thì sau đó phải bổ sung lượng lớn linh thạch để hồi phục, không cần phải lãng phí như vậy đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất