Chương 12: Ân gia chuyện nhà, ai cũng muốn tới thò một chân vào?
Nguyên lai Chu Nhi vừa rồi bị Diệt Tuyệt sư thái điểm huyệt, Trương Vô Kỵ cũng biết rõ.
Nhưng Cửu Dương Thần Công công lực còn chưa đủ lô hỏa thuần thanh, không có cách nào cho Ân Ly giải huyệt, Ân Ly tuy là có thể hành tẩu, nhưng vô cùng bất tiện.
Làm Ân Dã Vương cùng ngũ đại môn phái giương cung bạt kiếm, lo lắng nhất chính là làm tổn thương nữ nhi, bèn nhường một con đường cho ngũ đại môn phái rời đi.
Diệt Tuyệt đám người vội vàng rời khỏi, tự nhiên cũng đem Chu Nhi cùng Trương Vô Kỵ hai người bỏ mặc.
Ngũ đại môn phái vừa đi, hiện trường ngoại trừ đầy đất thi thể, liền chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Nhi nhìn thấy Ân Dã Vương từng bước một hướng về phía nàng, lập tức hoảng sợ kêu lên, muốn Trương Vô Kỵ nhanh chóng đưa nàng đi.
Nhưng mà Trương Vô Kỵ lần đầu tiên nhìn thấy cữu cữu, rất muốn nói thêm vài lời, nào chịu đi ngay: "Chu Nhi, ngươi trước chờ một lát!"
Hắn không chút nào để ý đến Ân Ly đang lo lắng và hoảng sợ, cứ thế nghênh đón Ân Dã Vương đi tới.
"Ân tiền bối..."
Trương Vô Kỵ phảng phất từ Ân Dã Vương trên mình thấy được một chút giọng nói, dáng điệu và tướng mạo của Ân Tố Tố, toàn thân xúc động.
Giờ phút này, hắn thật muốn nhào vào trong ngực Ân Dã Vương, kêu thành tiếng: "Cữu cữu, cữu cữu!"
Nhưng cuối cùng đành cưỡng ép nhịn xuống, hai mắt lại không tự kìm hãm được đỏ hoe.
Ân Dã Vương đã sớm nhìn thấy Trương Vô Kỵ cùng Ân Ly đi cùng nhau, hai người cử chỉ thân mật, chắc hẳn là nữ nhi của mình đang kết giao bạn bè.
Hơn nữa Trương Vô Kỵ người này tướng mạo vẫn tính là anh tuấn thanh tú, mới rồi còn dũng cảm đứng ra thay Duệ Kim Kỳ phát biểu.
Do đó, Ân Dã Vương đối với Trương Vô Kỵ không hề có ác cảm bài xích, còn có thêm mấy phần hảo cảm.
Cuối cùng, nếu Ân Ly luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ mà biến thành bộ dạng xấu xí như vậy, còn có người yêu thích, chỉ sợ đó là chân ái!
Nhưng hắn lại gặp ánh mắt của nam tử trẻ tuổi trước mắt lộ ra vẻ thân thiết với mình, lại vô cùng bất ngờ.
Chẳng lẽ Trương Vô Kỵ biết hắn là phụ thân của Ân Ly, hơn nữa còn là Thiên Ưng giáo đường chủ, con trai của Bạch Mi Ưng Vương, cố tình đến lấy lòng?
Nghĩ đến đây, Ân Dã Vương sầm mặt lại, hảo cảm suy giảm, không để ý tới Trương Vô Kỵ nữa, mà là đưa ánh mắt quay về phía Chu Nhi đang đứng một bên, cười nhạt một tiếng:
"A Ly, ngươi khỏe!"
Chu Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập oán độc, lập tức cúi đầu, một lát sau, mới kêu lên: "Cha!"
Ân Ly một tiếng "Cha" thoát ra, Trương Vô Kỵ toàn thân run lên, trong khoảnh khắc liền hiểu rõ mọi chuyện.
Nguyên lai Chu Nhi là thân biểu muội của hắn, chẳng trách luôn cảm thấy hành vi cử chỉ của nàng giống mẹ hắn như vậy.
Chỉ nghe được Ân Dã Vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn biết có ta là cha! Đồ không có tiền đồ, đừng tưởng rằng theo Kim Hoa bà bà mà không coi Thiên Ưng giáo ra gì?"
"Cùng mẹ ngươi y hệt luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ, cũng không soi gương nhìn xem mình thành bộ dạng gì, ta không có đứa con gái xấu xí và đanh đá như ngươi đâu!"
Chu Nhi vốn đã sợ đến toàn thân run rẩy, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mặt phụ thân, cất cao giọng nói:
"Cha, ngươi không đề cập tới chuyện ngày xưa, ta cũng không đề cập tới. Ngươi đã muốn nói, ta cũng muốn hỏi ngươi, mẹ tốt như vậy gả cho ngươi, ngươi vì sao lại muốn cưới nhị nương?"
Ân Dã Vương giận dữ nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nào mà không có tam thê tứ thiếp? Ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, hôm nay nguỵ biện cũng vô dụng. Cái gì Kim Hoa bà bà, Ngân Diệp tiên sinh, Thiên Ưng giáo cũng không đặt vào mắt."
Trở tay lại vung tay, đối Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người nói: "Cho ta mang cái nha đầu này đi."
Trương Vô Kỵ hai tay cản lại, nói: "Khoan đã! Ân... Ân tiền bối, ngài muốn làm gì với nàng?"
Ân Dã Vương trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ, giận dữ nói: "Nha đầu này là ta thân sinh nghịch nữ, nàng hại chết cha, làm khổ mẫu thân, loại người không bằng cầm thú này, sao có thể còn sống trên đời?"
Trương Vô Kỵ nghe Ân Dã Vương muốn giết Ân Ly, vội vàng nói: "Khi đó Ân cô nương còn nhỏ, thấy mẫu thân bị người khi nhục, nhất thời bất bình mà làm sai chuyện, mong rằng tiền bối nể tình cha con, tha nhẹ trách phạt."
Ân Dã Vương vừa mới vì lo lắng cho tính mạng nữ nhi mà có thể buông tha cơ hội trọng thương ngũ đại môn phái, bắt Ân Ly trở về chỉ là để quản giáo nghiêm khắc, nào có thật sự muốn đoạt mạng nàng.
Chỉ là Trương Vô Kỵ quá đơn thuần, liền tin lời nói nhảm của Ân Dã Vương!
Tên tiểu tử trước mắt này xem ra chỉ mới quen nữ nhi của hắn không lâu, rõ ràng chưa rõ vị trí của mình, lại muốn can thiệp chuyện của hắn.
Hắn lập tức ngửa mặt lên trời cười to, rồi lạnh lùng nói: "Hảo tiểu tử, rốt cuộc ngươi là nhân vật phương nào, sao cái gì chuyện nhàn cũng quản? Ngươi là người ngoài, lẽ nào muốn nhúng tay vào chuyện nhà Ân gia chúng ta sao?"
Giờ phút này Trương Vô Kỵ nhất định vô cùng xúc động, thật muốn lớn tiếng nói: "Ta là cháu ngoại của ngươi, nào phải người ngoài a!"
Hắn nghĩ tới Cửu Dương Thần Công của mình còn chưa luyện thành, tạm thời không tiện bại lộ thân phận, thế là chọn nhịn xuống không nói.
Trong lúc nói chuyện, Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người đã bước lên nhấc Chu Nhi, kéo đến phía sau Ân Dã Vương.
Nhưng nghĩ đến Chu Nhi vừa rơi vào tay phụ thân, e rằng lành ít dữ nhiều, dưới tình thế cấp bách, xông lên liền muốn cướp người.
"Cút đi, đừng tìm chết!"
Ân Dã Vương không ngờ Trương Vô Kỵ lại động thủ cướp người, đôi mắt tam giác phát lạnh, nhướng mày, tay trái đột nhiên vươn ra, như ưng trảo chụp vào vai Trương Vô Kỵ.
Mắt thấy sắp bắt được Trương Vô Kỵ, nào ngờ trước mắt hắn lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Ân Dã Vương không ngờ lại có người cản trở hắn giáo huấn Trương Vô Kỵ, một trảo thu lại không kịp, trực tiếp đánh vào người kia.
Tuy chỉ dùng ba thành công lực, nhưng Ân Dã Vương một trảo này vô cùng uy lực.
Đánh trúng người kia trong nháy mắt, Ân Dã Vương thầm nghĩ: "Lần này e là tổn thương nhân mạng rồi, thật là xui xẻo!"
Nhưng mà giây phút sau, Ân Dã Vương như đánh vào một khối sắt dày, phát ra một tiếng trầm đục.
Ngay sau đó, một cỗ lực đạo kiên cố phản chấn lại, cánh tay trái của Ân Dã Vương tê rần, rõ ràng nháy mắt không nhấc lên nổi!
Ân Dã Vương cực kỳ hoảng sợ, lách mình lui lại một bước, run nhẹ cánh tay gấp bách đặt ở sau lưng.
Ân Vô Thọ ba người thấy chủ tử thua thiệt, trong mắt hung quang vừa hiện, chuẩn bị buông Ân Ly ra, vây lại, lại bị Ân Dã Vương đưa tay ngăn lại, phẫn nộ quát:
"Thật to gan, ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!"
Trương Vô Kỵ cùng Ân Ly thấy rõ diện mạo người tới sau, càng thêm kinh ngạc.
Người này thế mà lại võ công, vừa rồi ẩn giấu quá sâu, lừa gạt cả Diệt Tuyệt sư thái cùng người của ngũ đại môn phái!
Nếu Diệt Tuyệt sư thái đám người biết cái "nhiệt tình chân thật" tiểu tử này biết nội công, phỏng chừng liền sẽ không để hắn cứu đám tàn quân Duệ Kim Kỳ!
Bất quá hai người hơi giật mình, lại không rõ ràng, người này trước mặt Diệt Tuyệt sư thái lại "xảo ngôn lệnh sắc" nhặt xác này, giờ phút này vì sao lại đột nhiên xuất thủ, quấy nhiễu Ân Dã Vương.
Hắn đến tột cùng muốn làm gì?
"Ân đường chủ, ngài chẳng lẽ còn nhìn không ra, nữ nhi của ngài cùng vị tiểu ca này tình đầu ý hợp, đã tư định cả đời!"
"Thà bóc mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn! Ngài như vậy bổng đánh uyên ương, cũng quá không tử tế rồi!"
Vừa mới vẻn vẹn cùng Ân Dã Vương qua một chiêu, mặc dù hắn đại khái phỏng đoán Ân Dã Vương không có sử dụng toàn lực, nhưng Lâm Phong liền đối với tu vi ngũ phẩm trung kỳ của mình có một bước tiến xa hơn.
Nguyên lai tu vi ngũ phẩm trung kỳ, tại Ỷ Thiên trong thế giới đã coi như là có một chút thành tựu cao thủ, là cùng cấp bậc với Duệ Kim Kỳ chưởng kỳ sứ Trang Tranh!
Mà Ân Dã Vương chỉ là danh tiếng hơn thực lực, bên ngoài hào nhoáng mà thôi, thực lực chân chính, có lẽ chỉ ở ngũ phẩm đỉnh phong hoặc là lục phẩm sơ kỳ tối đa.
Dựa theo nội dung cốt truyện nguyên bản, giờ phút này Trương Vô Kỵ sẽ bị Ân Dã Vương đẩy ra, tiếp đó Ân Ly bị Ân Vô Thọ đám người mang đi, lúc đó Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu lập tức sẽ xuất hiện.
Lâm Phong chắc chắn sẽ không để Trương Vô Kỵ giống như nội dung cốt truyện nguyên bản trở nên cường đại, trở thành Minh giáo giáo chủ, được nhiều mỹ nữ yêu mến.
Nếu để hắn cùng Ân Ly từ giờ trở đi, liền kết hôn sinh sống ở một chỗ, vậy thì sẽ không đi "hắc hắc" những mỹ nữ khác!
Vì vậy, khi Ân Dã Vương ra tay với Trương Vô Kỵ, Lâm Phong quả quyết đứng ra, ngăn ở phía trước Trương Vô Kỵ.
Giờ phút này, Ân Dã Vương cũng đã ổn định lại tâm thần, từ trong khiếp sợ vừa rồi lấy lại tinh thần.
Chính mình vừa mới chỉ dùng ba thành công lực mà thôi, lại bị phản chấn đến hoàn toàn bất ngờ.
Bất quá, người này lại trách cứ hắn bổng đánh uyên ương, chuyện này thật quá để người không biết nên khóc hay cười.
Con gái của ta có hôn sự, còn chưa tới phiên người khác đến khoa tay múa chân đây!
Ân Dã Vương không những không giận mà còn cười: "Ha ha ha, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Ân gia chuyện nhà, là người hay quỷ đều muốn tới thò một chân vào ư?"