Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 225: Học cả phân tích tâm lý học cơ á?

Chương 225: Học cả phân tích tâm lý học cơ á?
An Thịnh Vũ tiếp tục nói: “Lúc bố và mẹ con kết hôn, điều kiện kinh tế không được tốt, đến lúc điều kiện kinh tế đỡ hơn rồi, lại ngay lúc có con, sau đó mẹ con lại luôn phải chăm sóc con, bây giờ con học đại học rồi, cuối cùng mẹ cũng có thời gian, bố muốn bù đắp cho mẹ, nên tết Trung Thu lần này, bố tính đưa mẹ đến đảo Bali để chụp lại ảnh cưới.”
“Bố à, cố lên!” Trong lòng An Lương xúc động, cậu nhớ lại sự chăm sóc ngày nào mà mẹ Tôn Hà dành cho mình, tuy là miệng khó chịu, nhưng lần nào có đồ ăn ngon mà bà không phải để cho cậu ăn trước chứ?
“Ừ, cúp máy trước nha, đến lúc bố mẹ về rồi, nếu như con nhớ nhà, thứ sáu có thể về, chủ nhật rồi lại đi.” An Thịnh Vũ nói.
“Dạ vâng.” An Lương trả lời: “Tết trung thu vui vẻ nhé bố!”
“Trung thu vui vẻ!” An Thịnh Vũ đáp lại.
Sau khi An Thịnh Vũ cúp máy, An Lương lập tức gọi điện thoại ngay cho Tôn Hà, sau khi Tôn Hà nhấc máy, bà mở miệng trước: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ, Tết trung thu vui vẻ!” An Lương nói một cách rất chân thành.
Tôn Hà ngây người ra chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Con trai, Tết trung thu vui vẻ!”
“Con cúp máy trước nha, chúc bố mẹ đi nghỉ dưỡng vui vẻ.” Sau khi An Lương nói xong thì cúp luôn điện thoại.
Đợi An Lương cúp máy, Thẩm Thế Trung hỏi rằng: “Trung thu không về à?”
“Ừ, bố mẹ đi đảo Bali, tôi ở lại Thiên Phủ đây.” An Lương trả lời: “Cậu về hả?”
“Không về! Khó khăn lắm mới chạy thoát, sao mà tôi lại về cơ chứ?” Thẩm Thế Trung trả lời.
Mã Long là người tỉnh Đông Sơn, tất nhiên là không về được.
“Tôi phải về, còn phải về quê, xin lỗi anh em nhé, tết trung thu không ở cùng mọi người được rồi.” Lữ Văn Sơn nói.
“Quê tôi ở thành phố rượu Giang Dương, lúc tôi quay lại sẽ mang theo mấy chai rượu tinh túy của địa phương, bốn anh em mình nội chiến.”
An Lương cười như không cười nhìn Lữ Văn Sơn.
Trầm Thế Trung liếc mắt hừ nhẹ.
Mã Long chê bai nói: “Thôi cậu đừng có mà nổ nữa! Đợt trước ở quán lẩu Ngon Lại Tới, tôi mà không cứu cậu thì Trần Lạc đã chuốc cho cậu chết rồi, còn ở đó mà bốn anh em nội chiến, cậu mới là thằng em đấy!”
Lữ Văn Sơn nịnh nọt nhìn qua Mã Long: “Anh Quán quân, ý em là tụi mình hay đấu hai hai, hai người mình một đội, hai người kia một đội.”
“Cậu chắc chứ?” Trầm Thế Trung hỏi vặn lại.
“Chắc!” Lữ Văn Sơn trả lời một cách hùng hồn: “Này chàng trai, tôi biết cậu uống được, nhưng anh Quán quân cũng uống được, tôi tin anh Quán quân hơn.”
Dù gì Mã Long cũng là người có thân hình như con khủng long, Trầm Thế Trung thì nhìn như tên bám váy phụ nữ, cả một kỳ quân sự mới đây, cậu ta dùng mất 3 lọ kem chống nắng để mà không đen đấy, sao mà tin được?
So sánh theo hình tượng của hai người thì đúng ra An Lương cũng nên cho rằng Mã Long phải nhỉnh hơn chứ!
“Ít nhiều gì tôi cũng uống được một chút, An Lương hoàn toàn không uống được, nên tôi thấy tỷ lệ thắng của chúng tôi cao hơn!” Lữ Văn Sơn nói một cách đắc ý.
An Lương ngơ ngác, cậu không uống được sao?
Thằng em út Lữ Văn Sơn này không biết có phải là chưa trải qua bài kiểm tra rượu bia nên nghĩ là tửu lượng của An Lương kém đấy chứ?
“Anh Lương, cậu thấy sao?” Lữ Văn Sơn hỏi An Lương.
An Lương nghĩ mình là người chính nghĩa, nhất định phải dạy cho Lữ Văn Sơn biết hiểm ác của xã hội, đợi chút nữa sẽ làm ngay!
“Không có vấn đề!” An Lương đáp: “Nhưng chúng ta phải thêm điều kiện cược.”
“Điều kiện cược gì?” Lữ Văn Sơn hỏi vặn lại.
An lương trả lời: “Đã chơi thì phải chơi tới cùng, cược vệ sinh phòng ngủ 1 tháng, bên thua sẽ làm vệ sinh phòng ngủ 1 tháng liên tục, hơn nữa mỗi ngày đều phải quét dọn, thấy sao?”
“Quào, không phải chứ Lương ca, cậu đang hù dọa mọi người đấy à?” Lữ Vân Sơn cho là An Lương chỉ đang là thùng rỗng kêu to mà thôi.
“Vậy cược nhé?” An Lương nhìn Lữ Văn Sơn.
“Chàng trai, cậu chấp nhận chứ?” Lữ Văn Sơn nhìn sang Trầm Thế Trung.
Trầm Thế Trung nhìn sang Mã Long: “Quán quân, cậu thấy sao?”
Mã Long gãi đầu: “Tôi đổi đồng đội khác được không? Hai đứa mình một đội nhé bạn hiền?” Cả ba người còn lại đều thả cho Mã Long một cái lườm chết người, không ngờ chàng trai mắt to mày rậm này lại là người như thế đấy!
Lữ Văn Sơn chê bai nói: “Anh quán quân, xem như tôi nhìn nhầm người rồi!”
Mã Long vẫn gãi đầu: “Vậy được thôi, tôi với Văn Sơn một nhóm, cược thì cược, một tháng thì một tháng, bia hay là rượu?”
Lữ Văn Sơn trả lời: “Rượu thì sao?”
Trầm Thế Trung gật đầu: “Tôi không vấn đề!”
Ba người nhìn sang An Lương.
“Tôi cảm thấy vấn đề không lớn.” An Lương trả lời.
Sau khi An Lương đồng ý, Lữ Văn Sơn cười: “Ha ha, Lương ca, kế khích tướng của cậu bị tôi biết rồi nha, nếu như vừa nãy cậu đồng ý luôn thì có lẽ tôi còn lo lắng, nhưng cậu lộ ra chân tướng rồi!”
“Ủa?” An Lương thắc mắc: “Tôi lộ ra sơ suất gì?”
“Thứ nhất! Lương ca, cậu không nên dùng kế khích tướng, tăng đặt cược lên nhiều như vậy, trong góc độ tâm lý học, đây là hù dọa, từ đó mà làm đối thủ sợ hãi rút lui!” Lữ Văn Sơn giải thích.
“Thứ hai! Vẫn là phân tích từ góc độ tâm lý học, Lương ca, lúc mà cậu hỏi được không, hai tay cậu nắm chặt, dưới góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của căng thẳng và lo lắng. Nên là tôi phải cược ván này, tôi với Quán quân thắng chắc rồi!” Lữ Văn Sơn nói một cách tự tin, dường như đã nắm phần thắng trong tay.
Trầm Thế Trung ở một bên đột nhiên mở miệng: “Tôi nghĩ là cậu nên nghĩ lại, những biểu hiện này có phải cậu ta cố ý để cậu nhìn thấy không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất