Chương 263: Nghe nói tình yêu, chín trên mười thảm?
Trong quán ruột cá trong hẻm nhỏ ở cổng sau Học viện m nhạc Quốc gia.
Rõ ràng là quán ruột cá đông người ồn ào, nhưng rõ ràng An Lương phát hiện không khí không ổn, Tống Thiến hơi hơi nghiêng đầu, mặt lộ ra vẻ bất ngờ nhìn Ninh Nhược Sương.
Trần Tư Vũ cũng nhìn sang Ninh Nhược Sương, nhưng Ninh Nhược Sương như không cảm thấy gì hết gắp trứng cá đưa về phía An Lương.
An Lương nhanh hơn một bước cầm bát lên, cậu vừa đứng lên, vừa gọi: “Phục vụ, lấy thêm một bát cơm!”
Một người phục vụ vừa hay đi ngang, An Lương đưa bát qua đó.
An Lương lại nhìn sang trứng cá mà Ninh Nhược Sương gắp qua, cậu kêu rằng: “Tư Vũ, nhận giúp anh với.”
Trần Tư Vũ nở nụ cười, cô cầm bát lên đưa qua: “Sương Sương, đưa cho mình đi!”
Ninh Nhược Sương để trứng cá vào trong bát của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ để bát cơm của cô trước mặt An Lương luôn.
“Anh thích ăn trứng cá đến vậy sao?”
“Chủ yếu là do Thịnh Khánh và Thiên Phủ không có bán, đến bây giờ thì anh chỉ biết quán này thôi.” An Lương trả lời, gắp phần trứng cá ‘đặc biệt’ đó lên.
Lúc cậu ăn, đúng là hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã phát ra thông báo.
‘Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhận được thẻ phần thưởng 【Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về】x 1’
Nói đúng ra, lần này may mà An Lương là người đàn ông tốt!
Nếu đổi thành chàng trai nào không có ý tứ, lần này coi như xong rồi được chứ?
Ninh Nhược Sương này có độc!
An Lương thừa nhận Ninh Nhược Sương này đúng là rất xinh đẹp, nhưng lúc trước gặp cô ta, không phải lúc nào cô ta cũng kiểu lạnh lùng sao?
Lần này thay đổi thái độ lớn vậy?
Chuyện không bình thường chắc chắn có vấn đề!
Trong trường hợp nhìn không thấu thì tất cả đều không tiếp chiêu!
An Lương sẽ không nảy ra cảm giác sai lệch của cuộc đời như là ‘cô ta thích tôi’ gì đó.
Tình trạng bây giờ đánh chắc ăn chắc, hạ được Trần Tư Vũ đi rồi tính.
Thẻ phần thưởng Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về có rồi, Trần Tư Vũ có phải cũng nên sắp xếp rồi không?
An Lương không nhịn được lấy Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng kiểm tra xem độ hảo cảm của Trần Tư Vũ, kết qua là anh Lương cũng đã thao tác ưu tú như vậy rồi, độ hảo cảm vẫn chỉ có 89 điểm sao?
Cái này
Èm…
Được thôi!
An Lương chấp nhận sự thật!
Sau khi ăn xong một phần ruột cá xào, Ninh Nhược Sương về trước, Tống Thiến cũng biết điều đi trước một bước.
An Lương đề nghị: “Chúng ta qua bên Năm Tháng ngồi chơi?”
Trần Tư Vũ gật đầu đồng ý: “Ừm ừm!”
Cô vẫn khoác tay An Lương như cũ, lâu lâu va chạm của ngực khiến cho An Lương cảm thấy Trần Tư Vũ đúng là đại ca có điểm hình thể 98 điểm.
Vài phút sau, hai người đến gian nhà của quán Năm Tháng.
Người đang hát là bà chủ Trần Khiết của Live House Năm Tháng.
“Nếu ngày ấy, nói đàng hoàng lời nên nói, không cố chấp điều cần thấu hiểu …” Trần Khiết vừa nhắm mắt vừa hát, cảm xúc tương đối thật.
An Lương và Trần Tư Vũ ngồi trong góc, An Lương nói nhỏ: “Lại là bài hát này, xem ra trong lòng chị ta thực sự hối hận.”
Lần trước lúc ở Năm Tháng, Trần Khiết đã hát bài này, bây giờ lại là bài hát này.”
Nếu trong lòng không hối hận, sao lại hát hết lần này sang lần khác?
Còn hát đến mức đắm chìm như vậy?
“Sau này, cuối cùng tôi cũng học được, làm sao để yêu…”
Trần Khiết lại một lần nữa hát bài tình ca buồn, vẫn là bài hát lần trước chị ta từng hát.
An Lương hỏi nhỏ: “Em biết câu chuyện của chị ấy không?”
Trần Tư Vũ lắc đầu: “Dù gì cũng là một câu chuyện tình yêu thảm thương.”
Thế này là nói như không nói chứ gì nữa?
Nếu không phải câu chuyện tình yêu thảm thương, bà chủ này có thể hát tình ca buồn hết lần này đến lần khác như vậy sao?
“Hận bản thân mình lắm, đã không giữ anh lại…”
Bà chủ lại chuyển sang một bản tình ca buồn thảm.
‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Nghe nói tình yêu, chín trên mười thảm.’
‘Miêu tả nhiệm vụ: Tuy rằng tình cảnh thảm thương khiến con người ta nhớ rất kỹ, nhưng ký chủ không nên buồn rầu, mời ký chủ lên sân khấu hát, phần thưởng cuối cùng sẽ xác định căn cứ vào tình hình hiện trường.’
‘Hình phạt thất bại: Không có.’
Nghe nói tình yêu, chín trên mười thảm?
Không không không!
An Lương không tin!
“Muốn nghe hát không?” An Lương nhìn sang Trần Tư Vũ.
Lần trước Trần Tư Vũ đã từng nghe An Lương hát, cô biết An Lương hát rất hay.
An Lương có kỹ năng ca hát cấp nhập môn chuyên nghiệp, tìm hiểu một chút đi?
“Anh biết hát cái gì?” Trần Tư Vũ hỏi.
“Rồi em sẽ biết thôi.” An Lương lựa chọn bảo mật, cậu bước về phía sân khấu Live House.
Trần Khiết hát xong một bản tình ca thảm thương, chị ta nhìn thấy An Lương, sau đó gật đầu nhẹ với An Lương, rồi tự mình bước xuống sân khấu.
Sau khi An Lương gật đầu ra hiệu với Trần Khiết thì lập tức bước lên sân khấu Live House, cậu chọn xong đệm hát trước mới cầm micro nói: “Xin hỏi bạn nữ bàn số 17, em sẽ nghe anh hát chứ?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trần Tư Vũ.
Một số khách quen còn cười ra tiếng.
Mặt Trần Tư Vũ hơi nóng ran lên, nhưng cô vẫn gật đầu thật mạnh.
“When I am down and, my soul, so weary.”
Ngay lúc An Lương vừa cất tiếng hát, Trần Tư Vũ đã xác định được tên bài hát, dù gì đây là một bài hát rất kinh điển, cô dám khẳng định, bài hát này chính là An Lương hát cho cô nghe.
Bởi vì lần trước An Lương đã hát bài hát tiếng Anh, Trần Tư Vũ cũng nói An Lương nghe, tiếng anh của cô cực kỳ tốt.
Vậy nên lần này An Lương lại đang gạ gẫm cô ư?
Dù gì lời bài hát 《You raise me up》mang ý nghĩa gạ gẫm mà!