Chương 267: Lương ca: Em ở học viện Múa bên cạnh!
Khoảng mười giờ sáng, hội anh em hoàn tất các thủ tục bàn giao toàn bộ căn hộ cao cấp trị giá cả nghìn vạn này cho An Lương.
Vân Hải Dương liếc xem thời gian, nhắc nhở: “Lương ca, sắp mười giờ rồi, cậu dẫn người nhà qua xem một chút không?”
Tiền Tiểu Cương phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, trước tiên anh đưa chị dâu qua xem nhà. Buổi chiều chúng ta sẽ đặt chỗ ở Công Viên Ô tô Goldenport, buổi tối sắp xếp ở chỗ Thập Tam tiên sinh. Chỉ cần chị dâu uống chút rượu thì tối nay mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
Cái tên này quả xứng danh là kỳ tài đã ăn ba quả đầu vịt cực cay, sự sắp xếp này có vẻ rõ ràng rồi nhỉ?
Lý Tồn Viễn nhắc nhở: “Tôi đã đặt món ăn Nhật Bản Vân Cực cho bữa trưa nay rồi. Giờ chúng ta hãy đến công viên xe hơi Goldenport để thu xếp trước, sau đó sẽ qua thẳng nhà hàng ẩm thực Nhật Bản Vân Cực vào buổi trưa.”
Miệng chữ O
“Vân Cực?” An Lương lại nhìn Vân Hải Dương.
Vân Hải Dương xua xua tay: “Cái đó không phải của nhà chúng tôi đâu.”
Ba người An Lương bị bộ dáng của Vân Hải Dương chọc cười, cả đám đều tức khắc bật cười ha hả.
“Được rồi, các cậu có thể sắp xếp chỗ ở Công Viên Ô tô Goldenport trước. Tôi giờ sẽ đi đón Trần Tư Vũ qua xem.” An Lương bàn bạc.
Trước khi rời đi, An Lương cài đặt tất cả quyền kiểm soát mở đóng cửa ra vào của căn hộ vào điện thoại di động thông qua hệ thống thông minh, sau đó tiện tay liên lạc với Trần Tư Vũ.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương cất tiếng hỏi trước: “Tư Vũ, em ở đâu?”
Trần Tư Vũ không trả lời, nhưng có âm thanh piano phát ra từ điện thoại, vậy là rõ ràng Trần Tư Vũ vẫn đang tập luyện.
An Lương cũng không cúp điện thoại, bật chế độ âm thanh to nhất, lắng nghe Trần Tư Vũ tập đàn qua điện thoại di động.
Trần Tư Vũ cũng không cúp máy.
Trần Tư Vũ nhìn thấy cuộc gọi của An Lương, cô ấy với tay ấn nút nghe, đồng thời đặt điện thoại lên đế nhạc và để nó tiếp tục kết nối.
An Lương lái chiếc Ferrari 812 SuperFast đến thẳng học viện âm nhạc quốc gia.
An Lương đã đến nơi tập đàn piano hai lần rồi nên khá quen thuộc, chỉ cần liếc tìm trong từng phòng một là xong.
Chẳng lẽ điều này không quá rắc rối sao?
Tất nhiên là không rồi!
Đây là cơ hội tốt để ghé thăm phòng piano của học viện âm nhạc quốc gia một cách quang minh chính đại, nhân tiện ngắm nghía xem còn có mỹ nhân nào khác trong học viện nữa không, vậy thì tại sao lại có thể cảm thấy phiền phức được cơ chứ?
Có điều gì đó sai sai trong tư tưởng không nhỉ?
Tiếp sau đó, An Lương đột nhiên cảm thấy kiếp trước nhất định đã giải cứu cả thế giới mới có thể gặp được Trần Tư Vũ trong sa mạc bao la này của học viện âm nhạc quốc gia.
Bởi vì An Lương phát hiện ra rằng tất cả những cô gái chơi đàn có phải đều đã làm phẫu thuật căng bụng hay không?
Được thôi!
Được thôi!
Dù sao thì ngày ngày ngồi tập đánh đàn qua một quãng thời gian dài, nên bụng có thêm mấy ngấn mỡ cũng đâu phải là vấn đề gì nhỉ?
Thảo nào mà Trần Tư Vũ yên tâm đến vậy!
Dường như An Lương đột nhiên hiểu ra tại sao Trần Tư Vũ không hề lo lắng về việc cậu đi dạo chơi lang thang trong các phòng tập đàn piano này.
Mấy cái phòng tập đàn piano này không nhìn thì thôi, càng nhìn càng cảm thấy thật bi thương quá đi mà.
Ảo tưởng một lần nữa đã bị thực tế đánh bại thê thảm!
Sau bảy tám phút tìm kiếm, cuối cùng An Lương cũng tìm thấy Trần Tư Vũ. Căn phòng tập piano này chỉ có một mình Trần Tư Vũ ngồi bên trong, vậy nên An Lương không cần khách khí nữa, cậu lập tức phàn nàn.
“Oa, Tư Vũ, anh bị vỡ mộng rồi!” An Lương nói giọng tràn đầy mất mát.
Trần Tư Vũ cười khúc khích: “Trường chúng em có rất nhiều nữ thần piano phải không nào?”
“Tự ám chỉ bản thân hả?” An Lương đi về phía Trần Tư Vũ, đưa ngón trỏ ra gõ lên trán Trần Tư Vũ, cái chỗ này vẫn còn là da cơ à?
“Hừ!” Trần Tư Vũ khẽ ậm ừ: “Trước đây em đã nói rồi mà, đánh piano rất mệt mỏi, không chỉ phải tập đàn, nghĩ đến tương lai, mà còn có nhiều thứ khác nữa. Hôm qua khi em trở về ký túc xá, anh có biết em đã làm gì không?”
“Hử?” An Lương vẻ khó hiểu, anh làm sao mà biết được các cô gái sau khi trở về ký túc xá thì sẽ làm gì chứ?
Đây là một vấn đề nói ra dễ mất mạng lắm có được không?
Dù biết cũng không thể nói là biết được.
Trần Tư Vũ giải thích: “Hôm qua em cùng anh ăn một nồi ruột cá, sau đó uống thêm hai cốc đồ uống. Chờ anh về rồi, em cũng quay về phòng của mình và tập yoga một tiếng, sau đó nhảy tập thể dục nhịp điệu thêm một tiếng nữa, nhân tiện, học thuộc bản nhạc piano và tưởng tượng tập chơi piano bài đó.”
Trần Tư Vũ tiếp tục: “Sáng nay, em ăn lòng trắng trứng luộc, sau đó uống một hộp sữa tách béo.”
“Cái này cũng quá khó rồi ấy nhỉ?” An Lương than thở.
Trần Tư Vũ bỗng nhiên đứng dậy, cô ấy múa một điệu Tây Cương rồi hỏi: “Có đẹp không?”
Cô nàng người Đế Đô này cao 1m78, chỉ số hình thể 98 điểm, cô ấy nhảy kiểu Tây Cương ở cự ly gần như này, đẹp hay không còn phải hỏi sao?
Lương ca đang lạc trong cõi thần tiên bỗng kéo Trần Tư Vũ ôm vào trong lòng, rồi ngắm nhìn Trần Tư Vũ xem có phải cô nói xạo hay không, sữa bò tách béo buổi sáng uống chắc vẫn còn sót lại chút dư vị chứ nhỉ?
Nếu một chút không thấy mùi chứng tỏ là nói xạo, phải xử tội.
An Lộc Sơn biến hình!
Nhưng mà, An Lộc Sơn vừa định tấn công thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng ho khan.
An Lương bị một cặp mắt lạnh như tử thần nhìn chằm chằm.
Ai đây?
Có hiểu thế nào là cái gì nên nhìn cái gì không hay không?
Có hiểu thế nào là thành toàn cho ước vọng của người khác hay không?
Có còn vương pháp nữa hay không?
“Cô Tôn.” Trần Tư Vũ cất giọng chào hỏi.
“...” An Lương cứng họng, người phụ nữ trung niên có dáng vẻ và nhan sắc được gìn giữ khá tốt này là giáo viên ở học viện âm nhạc quốc gia sao?
Được thôi!
An Lương tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng lễ phép chào hỏi: “Cô Tôn”
Tôn Tịnh nhìn An Lương cười, bà hỏi: “Bạn học này ở lớp nào vậy, sao tôi chưa từng gặp?”
An Lương ho khan một tiếng: “Ừm, cô giáo, em đến từ học viện Múa bên cạnh.”
“Ồ?” Tôn Tịnh hỏi tiếp: “Tôi rất quen thuộc với học viện Múa. Tôi cũng đã tham dự bữa tiệc chào mừng của trường em và làm giảng viên âm nhạc. Em học lớp nào vậy?”
“...” An Lương ngẩn người.