Chương 288: Tiết mục hội thi Piano trên truyền hình toàn quốc
Tốt thôi!
Người thì cũng đã đang ở trong phòng tập đàn piano của học viện âm nhạc quốc gia rồi, giáo viên tới chặn cửa thì chạy bằng đường nào nữa.
An Lương chỉ là thuận miệng nói bừa, bởi vì cậu biết Học viện Múa quốc gia nằm ngay đối diện với học viện âm nhạc quốc gia, nếu không Ninh Nhã Sương làm sao thường xuyên đi qua đây được?
Vì vậy, An Lương thuận miệng chào bừa để nói rằng mọi người đều là hàng xóm của nhau, và hy vọng rằng giáo viên này sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Rốt cuộc thì ai mà biết được rằng cô Tôn này lại thân quen với Học viện Múa quốc gia chứ.
“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ không nhịn được cười.
“Cô Tôn, đừng nghe lời nói bậy bạ của anh ấy, anh ấy không phải là sinh viên của Đế Đô. Anh ấy là sinh viên của Thiên Phủ.” Trần Tư Vũ chủ động nói thật.
Cô giáo Tôn nhìn An Lương từ trên xuống dưới một lượt.
Mặc dù An Lương đang mặc bộ đồ quần áo hiệu Louis Vuitton trên người, nhưng Trần Tư Vũ là một học trò mà cô giáo Tôn rất tâm đắc và tự hào. Vậy nên, cô giáo Tôn nghĩ rằng Trần Tư Vũ sẽ không ở bên An Lương chỉ vì tiền.
Vậy thì chàng trai này có gì đặc biệt?
“À ừm, cô Tôn, xin chào, em sẽ giới thiệu lại bản thân, em tên là An Lương, An trong chữ Bình An, Lương trong chữ Lương Thiện, cái tên này là lời cầu chúc tốt đẹp của ba mẹ dành cho em.” An Lương tự giới thiệu bản thân.
Nếu là bạn bè đồng trang lứa hay con gái, An Lương thích giới thiệu tên của mình theo ý nghĩa là: An trong An tâm chờ đợi, Lương trong Lương nhân quay về.
Nhưng khi đối mặt với các trưởng bối, An Lương phải trình bày ý nghĩa thực sự của tên mình một cách đàng hoàng.
Lời chúc của cha mẹ dành cho An Lương, hy vọng anh ấy sẽ sống một đời bình an và lương thiện.
“Tên hay quá.” Cô giáo Tôn gật đầu đáp lại, sau đó nhìn Trần Tư Vũ, cau mày hỏi: “Tư Vũ, sao em lại ở trong phòng tập piano này?”
Trần Tư Vũ có chút xấu hổ, hôm nay cô dậy hơi muộn, phòng tập đàn không còn chỗ trống nữa!
Phòng học piano ở học viện âm nhạc quốc gia có hai loại, một loại là phòng chơi piano bình thường, có bốn người trong một phòng, mỗi người trong 15 phút sử dụng luân phiên nhau.
Phòng còn lại là phòng tập piano có vấn đề, chẳng hạn như phòng nơi Trần Tư Vũ đang ở, trong phòng này, những cây đàn piano đều có những sai sót nhỏ, và nói chung là không ai muốn sử dụng nó.
Vì vậy, Trần Tư Vũ là người duy nhất ở trong phòng piano này!
An Lương chưa hiểu tình huống này, cậu vẫn đang tự hỏi bản thân, phòng piano này liệu có vấn đề gì không, và tại sao cô giáo Tôn lại nghĩ Trần Tư Vũ không nên sử dụng phòng piano này?
“Xin lỗi, cô giáo, em đến muộn nên có quá nhiều người trong phòng học piano.” Trần Tư Vũ nói nhỏ.
Cô giáo Tôn trừng mắt liếc An Lương rồi hỏi: “Ngày hôm qua về muộn đúng không?”
Mặt Trần Tư Vũ đỏ bừng.
An Lương mặt dày, vẫn giữ bình tĩnh cười cười.
Cô giáo Tôn thở dài một hơi, cô ấy nhìn An Lương rồi nói một cách cặn kẽ.
“Bạn học An Lương, em có biết tình hình của Trần Tư Vũ hiện tại như thế nào không?” Cô giáo Tôn tiếp tục nói mà không cần đợi phản ứng của An Lương.
“Cuộc thi Violin và Piano trên truyền hình toàn quốc sắp bắt đầu. Lần này trường đại học của chúng tôi có tên trong mục biểu diễn mở màn. Theo thông lệ trước đây, buổi biểu diễn lần này là cơ hội để những người mới có thể thể hiện bản thân mình.” Cô giáo Tôn giải thích.
“Hiện tại có ba đối thủ cạnh tranh, Trần Tư Vũ là một trong số đó, Mộc Tâm Mĩ và Lý Kha. Hai đối thủ còn lại và Trần Tư Vũ là một trong những người xuất sắc nhất. Đặc biệt thực lực của Lý Kha rất khác biệt. Nếu đài truyền hình quốc gia chọn, tôi nghĩ Lý Kha có 50% cơ hội, Trần Tư Vũ và Mộc Tâm Mĩ chia 50% còn lại.” Cô giáo Tôn giải thích tình hình.
An Lương hiểu ý của cô giáo Tôn, ý của cô ấy là thời gian này rất quan trọng đối với Trần Tư Vũ, và Trần Tư Vũ đang phải nắm bắt một cơ hội rất lớn, vì vậy Trần Tư Vũ phải luyện tập piano một cách nghiêm túc.
Trần Tư Vũ có chút ngượng ngùng cúi đầu, cô không nói với An Lương những chuyện này, cô và An Lương mới quen nhau không bao lâu, hiện tại An Lương đến Đế Đô nên Trần Tư Vũ muốn ở bên An Lương nhiều hơn một chút.
“Bạn học An Lương, nếu em thực sự thích Trần Tư Vũ, em nên hỗ trợ em ấy, hãy hiểu và để em ấy dành nhiều thời gian tập luyện hơn trong thời gian này.” Cô giáo Tôn nói.
An Lương gật đầu nói: “Đúng, đúng, cô Tôn nói đúng. À đúng rồi, cô Tôn, có vấn đề gì với phòng đàn piano sao ạ?” An Lương hỏi với sự nghi ngờ trong lòng.
“Em có biết chơi piano không?” Cô giáo Tôn hỏi.
“…” An Lương nên trả lời như thế nào?
Biết chứ?
Lần trước Trần Tư Vũ đã giải thích với anh rằng trình độ piano chuyên nghiệp là chỉ là trình độ bình thường ở đây, còn cô giáo Tôn là trình độ văn hóa vượt quá trình độ biểu diễn, trước mặt một cao thủ như vậy mà ai dám nói rằng mình có thể chơi đàn?
Nếu nói không ngoa thì An Lương là một người chơi piano chuyên nghiệp, hơn 99% người bình thường.
Trần Tư Vũ trả lời thay cho An Lương: “Thưa cô, anh ấy chỉ là một người đàn chuyên nghiệp bước đầu thôi ạ.”
Cô giáo Tôn không trả lời, cô ngồi trên băng ghế đàn piano và bắt đầu chơi nhạc.
Giai điệu piano vang lên trong phòng piano, An Lương đang suy nghĩ xem bản nhạc đó liệu có phải là “OurLove” - “Tình yêu của chúng ta” mà cậu đã chơi không?
Điều này...
Cô giáo Tôn chơi đến đoạn cao trào nhất rồi dừng lại, cô hỏi: “Tôi thường nghe Trần Tư Vũ chơi bài này, em có đàn được không?”
An Lương liếc nhìn Trần Tư Vũ, mặt Trần Tư Vũ đỏ bừng.
“Ừm, em có thể đàn, em biết vấn đề ở đâu rồi, âm sắc của cây đàn piano này không chính xác, có phải có trục trặc gì rồi không?” An Lương hỏi.
Lúc trước, khi nghe điện thoại di động, An Lương không xác định được vấn đề là do vừa nghe vừa lái xe, cộng với việc đường truyền tín hiệu của điện thoại di động và loa ngoài có lúc chập chờn.
Đó là lý do tại sao Trần Tư Vũ là người duy nhất trong phòng piano này!
An Lương thầm hỏi hệ thống: “Có nhiều cây đàn piano trong phòng tập piano không?”
‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: tặng đàn piano cho học viện âm nhạc quốc gia’
‘Phần thưởng Nhiệm vụ: Nâng cấp trình độ piano lên trình độ biểu diễn’
‘Hình phạt nếu thất bại: Không có’
Tiêu tiền cho kỹ năng à?
Thật là thú vị!
Đúng là Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!
An Lương vừa mới kiếm thêm được một mục tiêu nhỏ nữa, nếu có tiền thì quyên góp một ít là có thể nâng cao kỹ năng chơi đàn lên thêm một bậc nữa. Những chuyện tốt như vậy cứ tình cờ đến càng nhiều càng tốt đi!
Với sự trợ giúp của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, Lương ca có đầy đủ kỹ năng của việc nhổ lông dê, nếu có thể sử dụng lợi ích của kỹ năng nhổ lông dê này để nâng cấp kỹ năng, An Lương chỉ có thể nói đây đúng thật là một chuyện tốt quá mà!
Người chiến thắng trong hệ thống có phải là người chiến thắng trong cuộc sống một lần nữa không nhỉ?
Còn nữa?
Tại sao trước đây lại phải lừa dối mọi người nhỉ?