Chương 277: Lương ca là tên lừa đảo sao?
Trước cửa phòng vệ sinh nữ của Thập Tam Tiên Sinh, Giả Đức Văn lại bắt chuyện nhưng Trần Tư Vũ vẫn không thèm đếm xỉa lần nữa. Giống như lúc ở cửa ra ở sân bay nội địa, cô vẫn dùng một câu “đồ điên” để xua đuổi Giả Đức Văn.
Nhưng lần trước Giả Đức Văn không biết “sự thật” nên anh ta có thể miễn cưỡng chấp nhận việc mình tán tỉnh bị từ chối. Giờ Giả Đức Văn đã biết “sự thật” thì người chính nghĩa như anh ta không thể phớt lờ, nhất định không được để cho một người da trắng, xinh đẹp và chân dài như Trần Tư Vũ bị An Lương lừa dối.
“Thật đáng ghét!” Giả Đức Văn thầm chửi rủa, đương nhiên là đang chửi mắng An Lương.
Trần Tư Vũ đi vào phòng vệ sinh nữ, việc đầu tiên là cô gọi điện cho An Lương, đợi đến khi An Lương bắt máy thì Trần Tư Vũ vội nói: “An Lương, mau đến nhà vệ sinh đón em.”
“Được!” An Lương lập tức trả lời.
Bình thường Trần Tư Vũ thích gọi An Lương là m Dương Sư. Bởi vì trước đây trong quá trình hai người quen nhau trên máy bay, An Lương đã giải quyết người đàn ông trung niên bóng bẩy tán tỉnh Trần Tư Vũ bằng thuật âm dương.
Vậy nên Trần Tư Vũ thích gọi An Lương là m Dương Sư.
Bây giờ cô gọi thẳng tên An Lương nên đương nhiên An Lương biết đã xảy ra chuyện. Dẫu sao ở đây cũng là quán bar, dù đây là quán bar rất cao cấp, nhưng có vài người uống rượu vào đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” An Lương đứng dậy nói rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ.
Khi An Lương đi đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, cậu lập tức thấy có vấn đề.
“Là anh sao?” An Lương nhìn Giả Đức Văn.
Giả Đức Văn trợn mắt nhìn An Lương, anh ta cười khẩy nói: “Anh là tên lừa đảo.”
?
An Lương với khuôn mặt biểu cảm đầy dấu chấm hỏi, cậu là tên lừa đảo ư?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quan trọng là An Lương không quen biết Giả Đức Văn thì sao lừa anh ta được?
Nếu có một cô gái nói An Lương là tên lừa đảo, có lẽ An Lương sẽ không cảm thấy có phải mình đã uống nhầm rượu giả rồi rơi vào cảnh mất trí tạm thời.
Nhưng một người đàn ông nói cậu là tên lừa đảo thì chắc hẳn là có độc.
“Người anh em, tôi từng gặp anh, anh ở sân bay tán tỉnh bạn gái tôi, giờ lại còn đuổi theo đến đây sao?” An Lương nhìn chằm chằm Giả Đức Văn.
Sắc mặt Giả Đức Văn hơi ửng đỏ, đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Tư Vũ đi ra từ trong nhà vệ sinh, anh ta phấn khích đi về phía Trần Tư Vũ và hành động của anh ta đã khiến cho An Lương có phản ứng.
An Lương không chút do dự chạy nhanh đến ngăn cản Giả Đức Văn và cho Giả Đức Văn một đòn móc bên phải, vừa đúng lúc đánh trúng ngay sống mũi của Giả Đức Văn, chẳng những khiến cho Giả Đức Văn ngã lăn xuống sàn mà còn bị chảy máu mũi.
“Anh… anh là tên lừa đảo.” Giả Đức Văn nhìn An Lương.
“Đồ điên!” An Lương cũng chửi lại một câu, sau đó hỏi Trần Tư Vũ: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Trần Tư Vũ trả lời: “Lúc nãy cái tên điên này không biết từ đầu ra làm em giật cả mình, anh ta là người lúc trước tán tỉnh em ở sân bay.”
An Lương gật đầu: “Anh nhớ mà. Chúng ta về thôi, đừng để tên điên này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Ừm ừm.” Trần Tư Vũ trả lời.
Giả Đức Văn xui xẻo ngã xuống sàn, anh ta chỉ uống một ít rượu nhưng lại bị An Lương cho một đấm nên có hơi choáng váng.
Đợi sau khi An Lương và Trần Tư Vũ quay về phòng một, Giả Đức Văn mới nghiêng ngả đứng dậy. Anh ta lấy tay phải quệt mũi, nhìn thấy máu đỏ tươi, vẻ mặt anh ta trở nên có phần khó coi.
Giả Đức Văn đứng ở bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh cắn răng chăm chút lại hình tượng của mình. Đúng lúc này Vương Thụy đi đến nhà vệ sinh, anh ta vội vàng quan tâm thăm hỏi khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Giả Đức Văn.
“Cậu chủ Giả, có sao không?” Vương Thụy vừa hỏi vừa lấy mấy tờ giấy thấm nước ra đưa cho Giả Đức Văn.
Giả Đức Văn cầm lấy giấy thấm nước lau máu mũi trước rồi mới trả lời: “Cái tên khốn nạn đáng chết dám đánh người.”
Vương Thụy giả vờ ngạc nhiên: “Chuyện này… có cần báo án không?”
Đang hỏi thì Vương Thụy lấy điện thoại ra rồi mở khóa, giả bộ làm ra vẻ như muốn báo án.
Giả Đức Văn cản lại ngay lập tức: “Đừng báo cảnh sát.”
Vương Thụy nhìn Giả Đức Văn với vẻ mặt ngờ vực: “Lúc này báo án là tốt nhất, chúng ta làm một báo cáo kiểm tra vết thương rồi yêu cầu đối phương bồi thường khoảng mười vạn tám vạn, chẳng lẽ không dễ chịu hơn sao?”
“Khó chịu! Bực mình! Không sảng khoái!” Giả Đức Văn bực tức trả lời.
Lúc nãy ở trước mặt Trần Tư Vũ, anh ta bị đấm ngã ra sàn mà không có sức phản kháng, quả là một điều sỉ nhục.
Nếu báo án thì sao?
Vậy chẳng phải càng mất mặt hơn sao?
Giả Đức Văn muốn trả thù, anh ta phải làm cho An Lương bẽ mặt trước Trần Tư Vũ, anh ta phải sỉ nhục An Lương.
“Chúng ta quay về trước rồi tìm tên đó tính sổ.” Giả Đức Văn chợt thấy vui trong lòng, anh ta gọi năm đứa bạn xấu xa đến để giữ thể diện, đợi lát nữa là có thể tìm An Lương để tính sổ chứ không phải cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Vương Thụy nhìn thấy bóng dáng của Giả Đức Văn, anh ta cong khóe miệng lên, tất cả đều nằm trong tính toán của anh ta.
Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương không nể mặt sao?
Hề!
Vương Thụy cười thầm, đợi lát nữa Giả Đức Văn và An Lương có xích mích, anh ta muốn xem cuối cùng Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương lựa chọn thế nào.
Dám gọi Vương Nhị Cẩu ư?
Biểu cảm của Vương Thụy trở nên dữ dằn.
Ở một nơi khác, An Lương và Trần Tư Vũ vừa về đến phòng số một.
Tiền Tiểu Cương đâm chọc với vẻ mặt không tin được: “Ôi! Không phải chứ? Sao Lương ca nhanh thế? Cậu cũng lừa người quá đấy.”