Chương 299: Những người đàn ông tốt loạn đấu?
Có câu nói: chuyện khác thường tất có cổ quái!
Ninh Nhược Sương là em gái đẹp nhất mà An Lương từng thấy, điểm nhan sắc cao đến 98 điểm, làn da của cô ấy trắng nõn mịn màng giống như sương như ngọc, gần như không thể nhìn thấy lỗ chân lông, còn có một khí chất nhu nhược tựa như Lâm Đại Ngọc.
Ninh Nhược Sương đã từng giống như tên lúc nào cũng lạnh lùng không nói chuyện, lần trước lúc An Lương tới Đế Đô, đột nhiên người này gặp chuyện, An Lương thấy có vấn đề.
Tuy rằng An Lương không nhìn ra là cái sáo lộ gì nhưng không nhìn ra thì cậu không tiếp chiêu!
Dù sao cô ấy là bạn thân của Trần Tư Vũ, căn cứ vào tính chiếm hữu của Trần Tư Vũ, An Lương cảm thấy mình rất nguy hiểm, phải hết sức cẩn thận trước, An Lương nhắc nhở mình phải đề phòng sáo lộ.
Ngày mai.
Ngày cuối cùng của tháng chín, ba giờ chiều, mặc cho giáo sư đang giảng bài về kinh tế chính trị học, giáo sư họ Trình, phương diện kiến thức học thuật khẳng định không có vấn đề, dù sao cũng hói đầu mà.
Đương nhiên An Lương không thể nào nghe giảng bài thật tốt, cậu còn đang nghiên cứu phần thưởng của nhiệm vụ đặc biệt, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại gửi một tin nhắn nhưng tin nhắn này có chút phức tạp, An Lương đang suy nghĩ cặn kẽ các tình huống.
Trong nhóm wechat của ký túc xá 307, Trầm Thế Trung gửi tin nhắn.
'Trầm Thế Trung: Lương ca, lễ quốc khánh này đi chơi thế nào?'
'An Lương: Đã sắp xếp rõ ràng, Ma Đô, Thịnh Khánh, Đế Đô, đi một vòng ba thành phố này.'
'Lữ Văn Sơn: Cho nên Lương ca có ba bạn gái?'
'Mã Long: Tuy rằng trong miệng tôi biểu đạt hâm mộ nhưng tôi thật sự rất ước ao!'
'Lữ Văn Sơn: Trình độ ngữ văn của sinh viên đại học như cậu hơi kém!'
'Mã Long: ?'
'Trầm Thế Trung: Tôi còn nói chúng ta sắp xếp một chút chuyện mua xe lễ quốc khánh. Tôi nhổ vào, quả nhiên là chỗ thì hạn hán đến chết, chỗ lại ngập lụt đến chết!'
'An Lương: Cậu bớt đi! Ngày hôm trước tôi thấy cậu và Đinh Thải Vân ở thư viện, cậu còn nói hạn hán cái gì?'
'Lữ Văn Sơn: Ghê gớm thật! Hiện trường quyết đấu của hai gã đàn ông cặn bã?'
Mã Long: Tôi nghĩ Lương ca hơi khá hơi một chút, Thân sĩ là cặn bã thật! Đinh Thải Vân và Miêu Tuệ Oánh đều có hứng thú với Thân sĩ, vậy mà người này lại không từ chối ai, thật buồn nôn!
'An Lương: Mẹ nó? Thân sĩ, cậu thật là đểu!'
Cho nên Trầm Thế Trung là học lén tuyệt chiêu của An Lương?
Không từ chối?
Đừng giải thích, chính là đàn ông cặn bã không thể nghi ngờ!
Đinh Thải Vân và Miêu Tuệ Oánh là mỹ nữ trăm dặm có một, trên căn bản là hoa khôi của lớp nhưng hai người này ở cùng một phòng đó, Trầm Thế Trung dám chơi với lửa?
'An Lương: Lì xì 'Thẻ vòng hoa 1 tệ'.'
'An Lương: Trầm Thế Thành, cậu bảo trọng!'
'Lữ Văn Sơn: Trầm Thế Thành cũng được?'
'Mã Long: Thành ca?'
'Trầm Thế Trung: Cút cút cút, tôi đây là cẩn thận lo lắng, Đinh Thải Vân hoạt bát đáng yêu, Miêu Tuệ Oánh thanh xuân mộc mạc, tôi thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào?'
'An Lương: Người trưởng thành rồi, thành thục chút được không?'
'Lữ Văn Sơn: Trong biển hoa? Tất cả đều muốn?'
'Mã Long: Người thành thật run lẩy bẩy!'
'An Lương: Văn Sơn, Quán quân, các cậu sắp xếp thế nào?'
'Lữ Văn Sơn: Tôi nhất định phải về nhà, người nhà của tôi sắp xếp cho tôi buổi xem mắt, chúng tôi choáng váng luôn rồi, tôi mới năm nhất đại học, người nhà đã sắp xếp cho tôi buổi xem mắt, cái này thật quá độc ác!'
'Mã Long: Ước ao một buổi xem mắt! Tôi đi ngang qua thư viện, phát hiện một nữ thần ở thư viện, tôi muốn lẳng lặng bảo vệ cô ấy.'
'Trầm Thế Trung: Chó liếm không chết tử tế được!'
'An Lương: Chúc cậu hạnh phúc!'
'An Lương: Văn Sơn cố lên! Tôi có bí tịch xem mắt truyền cho cậu!'
'Lữ Văn Sơn: ?'
'An Lương: Nữ hơn ba, ôm gạch vàng; nữ hơn ba mươi, tặng giang sơn! Văn Sơn à, nếu muốn có cơ hội giảm phấn đấu ba mươi năm, nhất định phải nắm bắt!'
'Lữ Văn Sơn: Cút cút cút, tôi khinh!'
'Lữ Văn Sơn: Tôi nghe nói là em gái lớp dưới nhà bên kia nghỉ học cấp ba, trong nhà có ba đứa em trai, áp lực khá lớn, cho nên các cậu hiểu đi.'
'An Lương: ?'
'Thẩm Thế Trung: ?'
'Mã Long: ?'
Thì ra là tên cẩu này đang lấy le?
An Lương bày tỏ mình buồn nôn!
Giao lưu kết thúc!
Năm giờ chiều, lớp cuối cùng kết thúc đúng giờ.
Vé máy bay An Lương đặt là lúc bảy giờ, cậu vẫn còn thời gian dọn dẹp phòng một chút.
“Thân sĩ, lễ quốc khánh cậu không về nhà sao?” An Lương thuận miệng hỏi.
Cậu phát hiện Trầm Thế Trung trở lại phòng ngủ bắt đầu chơi trò chơi, hơn nữa là trò Hạp Cốc mang theo một con chó hoang.
“Không nghỉ đông không trở về nhà!” Trầm Thế Trung đáp lại.
“Địa vị trong gia đình thấp, hạnh phúc về nhà quá nhỏ.” Trầm Thế Trung cảm thán.
Mã Long xen vào nói: “Yên tâm đi thân sĩ, lễ quốc khánh này tôi ở cùng cậu.”
Lữ Văn Sơn bổ đao: “Quán quân, cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu cho là thân sĩ không có ai ở cùng sao?”
“Cậu ta đang suy nghĩ là đi chơi với Đinh Thải Vân hay là đi chơi với Miêu Tuệ Oánh đấy!” Lữ Văn Sơn trêu chọc.
Một đao này thật độc ác!
Người thành thật Mã Long bày tỏ thật là khó chịu!
An Lương đeo ba lô của Louis Vuitton, lại xếp hai bộ quần áo của Louis Vuitton vào ba lô rồi hô: “Các anh em, tôi đi trước đây.”
Lữ Văn Sơn cũng dọn dẹp xong: “Các anh em, hãy chúc tôi xem mắt thành công!”
Chúc phúc là không có khả năng chúc phúc!
Tên cầm thú đáng chết này!
Toàn bộ ba người An Lương giơ ngón giữa với Lữ Văn Sơn.