Chương 303: Đi công tác? Không tin!
Món cay của căng tin trường đại học Phúc Đán.
Lý Tịch Nhan gọi An Lương cùng đi lấy thức ăn, còn Lưu Linh thì ở lại giữ chỗ.
“Đúng rồi, cậu cũng thấy đó, mình đưa váy cậu tặng cho mẹ mặc, cậu có giận không?” Lý Tịch Nhan hỏi dò.
An Lương rất muốn nói cậu rất giận!
Thế này chẳng phải y như một cái bẫy sao?
Tình huống vừa nãy thật sự có độc!
May mà mẹ vợ cũng sáng suốt, điểm hảo cảm vẫn duy trì trong tiêu chuẩn 60, chưa rớt thẳng xuống số âm của trạng thái chán ghét.
“Chuyện này thì có gì phải giận?” An Lương cố tình nói lầm bầm: “Điều khiến mình giận là sao mẹ cậu lại tới đột ngột như vậy?”
Trước khi Lý Tịch Nhan đáp lại, An Lương đã nói tiếp: “Không phải là tới làm rối loạn tâm lý mình đấy chứ?”
Lý Tịch Nhan “hừ” một tiếng, cô liếc nhìn An Lương: “Mẹ nói sợ cậu có ý đồ xấu xa.”
???
An Lương thì có cái ý đồ gì xấu?
Tìm hiểu người đàn ông tốt đi chứ?
Dưới tình huống không có thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về thì An Lương đích thực là con rùa tinh, hoàn toàn không hề có ý đồ gì xấu.
“Mình giống loại người như vậy sao?” An Lương nghiêm giọng hỏi.
“Không giống lắm!” Lý Tịch Nhan đáp.
“Vậy mới đúng chứ!” An Lương nở nụ cười hài lòng.
Nhưng một giây sau đã bị Lý Tịch Nhan bổ cho một đao: “Cậu đã thoát ly phạm trù 'giống hay không', cho nên dùng không giống để trả lời thì không phù hợp, mà cậu đã tiến vào tình trạng 'có đúng hay không' rồi. Nếu cậu muốn hỏi có đúng không thì đáp án của mình là chắc chắn.”
“Cậu có hiểu nhầm về mình rồi!” An Lương biện minh.
“Lẽ nào cậu không muốn học ngoại ngữ với mình sao?” Lý Tịch Nhan nói về sự ương bướng mỗi ngày của An Lương đối với cô.
Bọn họ thường xuyên nói chuyện phiếm trên Wechat bằng tiếng anh để trau dồi khả năng ngoại ngữ, nên An Lương hay trêu Lý Tịch Nhan là hôm nào hẹn gặp nhau để họ có thể học ngoại ngữ một cách thực tế.
Học ngoại ngữ phải có căn bản, Lý Tịch Nhan biết chứ.
“...” Cái này làm Lý Tịch Nhan khá là kiêu ngạo!
Vì mẹ cô ấy ở đây nên mới cảm thấy vô công rồi nghề phải không?
Được rồi, được rồi, An Lương là cái đồ vô công rồi nghề.
“Đúng rồi, mẹ cậu tới một mình à?” An Lương tò mò hỏi.
Tóm lại là cậu vẫn tò mò điểm đặc thù của Lưu Linh.
Rốt cuộc điểm đặc thù của tình trạng đó là sao?
Lý Tịch Nhan gật đầu: “Ừ, mẹ mình đến một mình.”
“Bố của cậu không đến sao?” An Lương giả vờ hỏi một cách tự nhiên: “Nếu bố cậu cũng tới thì hết buổi trưa mình sẽ chuồn luôn, không chịu được nữa rồi, rét quá.” Khi nghe An Lương nhắc đến bố cô, Lý Tịch Nhan cau mày: “Bố mình đi công tác rồi, ông ấy không đến được.”
An Lương thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại nghi ngờ.
Đi công tác?
Kỳ quái!
Nếu như chỉ là đi công tác thì sao điểm đặc thù lại cao vậy được?
Thôi quên đi, nếu hỏi tiếp lại kéo theo chuyện gì nữa, An Lương lập tức đổi chủ đề.
“Cậu đi học ở trường thấy thế nào?” An Lương đổi đề tài một cách tự nhiên.
Lông mày Lý Tịch Nhan lại giãn ra: “Nói chung là rất tốt, mình trở thành Ủy viên học tập, nên ngày nào cũng có bài tập nặng như núi. Đến lễ Quốc Khánh còn có một bài tập mô phỏng một buổi phỏng vấn nữa.”
Sau khi nói xong, Lý Tịch Nhan quẹt thẻ cơm, cô bắt đầu gọi món: “Hai phần salad cá trích, một phần thịt gà cay, thêm một phần trứng cút muối sốt tiêu cay, một phần salad cà chua, hai phần cơm trắng.”
An Nguyên xem bảng giá căn tin đại học Phúc Đán, một phần rau trộn cá trích 18 tệ, thị gà cay cũng 18 tệ, trứng cút muối sốt tiêu cay 12 tệ, rau trộn cà chua 8 tệ, cơm trắng 1 tệ.
Tổng thể mà nói thì đắt hơn một chút so với học viện kinh tế Thiên Phủ của cậu, học viện kinh tế Thiên Phủ cũng có thịt gà cay, nhưng chỉ tốn 12 tệ thôi.
An Lương và Lý Tịch Nhan bưng khay đến chiếc bàn bốn chỗ ngồi mà Lưu Linh đang giữ, Lý Tịch Nhan tự nhiên ngồi vào bên cạnh Lưu Linh.
“Cậu nếm thử món salad cá trích này đi, nghe nói đầu bếp của căng tin trường bọn mình đều đến từ Thịnh Khánh và Tây Xuyên cả đấy. Tuy là không biết phải thật không, nhưng mùi vị giống y hệt.” Lý Tịch Nhan kêu An Lương nếm thử món salad cá trích.
Rau trộn cá trích là món cay kinh điển của Tứ Xuyên, An Lương rất thích ăn món này, cậu gắp đũa thứ nhất, nhúng vào bát nước chấm rồi mới cho vào miệng thưởng thức.
“Rất ngon! Mình nghĩ là người ta đồn đúng đấy, đúng là vị này rồi, đúng chuẩn Thịnh Khánh và Tây Xuyên, chắc là đúng rồi.” An Lương đoán.
“Dì, dì cũng nếm thử đi.” An Lương bắt chuyện một cách khách sáo.
Lưu Linh gật đầu, nhưng bà lại gắp một đũa rau trộn cà chua.
Lý Tịch Nhan cũng ăn rau trộn cà chua.
Cuối cùng, hai phần rau trộn cá trích, thịt gà cay, cùng với gần hết phần trứng cút muối sốt tiêu cay đều do một mình An Lương ăn. Lý Tịch Nhan và Lưu Linh mỗi người một phần cơm trắng cũng không ăn hết, chỉ ăn hết đĩa rau trộn cà chua với hai quả trứng cút muối.
A!
Phụ nữ!
Có ổn không vậy? Thật sự không đói sao?
Hình như phụ nữ đều không sợ đói!
Chúc mừng ký chủ đã được thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời, nhận được một túi phần thưởng ngẫu nhiên.
Xin hỏi có mở luôn không?
Lại có thưởng sao?
Bữa ăn này hết tổng cộng là 76 tệ!
Có thể!
An Lương có cảm giác mình được hời!
“Mở!” An Lương nghĩ thầm dù được thưởng gì thì cậu cũng là người được hưởng lợi cả mà!
“Chúc mừng ký chủ nhận được: Thẻ Hoàn Tiền Ăn Uống - Sơ Cấp.”
Thẻ Hoàn Tiền Ăn Uống - Sơ Cấp.
Hạn mức cho mỗi lần ăn uống: 5 vạn tệ.
Hệ số hoàn tiền: 1 - 3 lần
Số lần sử dụng thẻ hoàn tiền: 5 lần
Đúng là một phần thưởng tầm thường!