Chương 304: Đi du lịch vào ngày lễ là phải xếp hàng sao?
Sau bữa trưa, An Lương chủ động hỏi: “Trong hành trình của buổi chiều, chúng ta có đến tháp Minh Châu không?”
Tháp Minh Châu là một công trình mang tính biểu tượng của Ma Đô.
Tháp Minh Châu mà An Lương nói rất gần Đại học Phúc Đán, chỉ cách khoảng mười kilomet.
Lý Tịch Nhan trả lời với giọng điệu chắc chắn: “Có, chúng ta sẽ cùng đến tháp Minh Châu, mình đã mua vé rồi.”
Vé vào tháp Minh Châu có giá 99 tệ, có một chút hắc ám!
Ba người cùng nhau đi đến cổng trường, An Lương đi trước hai bước, cậu đang gửi tin nhắn trên điện thoại di động.
Khi ba người đến cổng trường, Lý Tịch Nhan mở miệng gọi: “An Lương, bên này. Chúng ta sẽ đi xe buýt trước, sau đó chuyển sang tàu điện ngầm.”
An Lương cười đáp lại: “Tịch Nhan, đây là lần đầu tiên dì đến Ma Đô, đừng khiến cho mọi chuyện trở nên phiền toái như vậy.”
Lý Tịch Nhan liếc mắt nhìn An Lương một cái rồi nói: “Vậy thì để mình gọi một cái taxi.”
An Lương ngăn cản: “Mình đã gọi rồi. Ừm, vừa hay, nó đã đến đây rồi.”
Một chiếc Audi A6L màu đen đang từ từ dừng lại ở cổng chính của Đại học Phúc Đán. Dĩ nhiên đây là chiếc xe mà khách sạn Hoàng Đình Holiday cung cấp cho An lương. Giá mỗi ngày của chiếc xe này là 800 tệ, không cao cũng không thấp, phù hợp với định vị của Audi A6L 493.
Chủ yếu là do Khách sạn Hoàng Đình Holiday có cung cấp tài xế. Nếu thuê xe ở bên ngoài thì bọn họ cũng có thể mặc cả, chẳng hạn như sáu trăm nhân dân tệ một ngày hoặc một cái giá nào đó.
Sau khi người lái xe của Khách sạn Hoàng Đình Holiday dừng xe, ông ta lập tức đảm nhiệm công việc của nhân viên tiếp khách với hành động mở cửa sau ra.
“Dì ơi, mời dì qua bên này.” An Lương nói.
“Cảm ơn.” Sau khi Lưu Linh nói lời cảm ơn, bà lập tức dẫn Lý Tịch Nhan đi về phía chiếc Audi A6L.
An Lương cũng muốn ngồi ở phía sau, tốt nhất là ngồi ở giữa!
Nhưng loại chuyện này cần phải suy nghĩ một chút, thế này cũng được sao?
Cậu ngồi ở vị trí lái phụ phía trước rồi phân phó người lái xe đi đến tháp Minh Châu.
Chiếc Audi A6L màu đen từ từ khởi động, người lái xe trung niên thân thiện nhắc nhở: “Cậu An, nếu bây giờ anh đến tháp Minh Châu, đây chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt.”
“Ừm?” An Lương nghi hoặc.
Lưu Linh đang ở hàng ghế sau chợt phát hiện ra một chi tiết nhỏ: Người lái xe này biết họ của An Lương, vậy thì chiếc xe này không phải chiếc xe được đặt online, nó phải là chiếc xe của khách sạn, đúng không?
Người lái xe trung niên tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày Quốc Khánh, theo tình hình của tháp Minh Châu, bây giờ chắc hẳn ở đó là cả một biển người. Cho dù có mua vé trước cũng phải xếp hàng ít nhất ba tiếng đồng hồ.”
Đi du lịch vào các ngày lễ chắc chắn sẽ là như vậy.
Lý Tịch Nhan nghe người lái xe trung niên giải thích, thực ra cô cũng biết điều này. Vì thế, cô mới ăn cơm trưa sớm và xuất phát sớm hơn, bởi vì thời gian xếp hàng sẽ rất dài.
An Lương nghe thấy chuyện phải xếp hàng trong ba giờ thì lập tức không còn muốn đi tiếp nữa.
Đến mức như vậy sao?
“Chú có đề nghị nào không?” An Lương hỏi.
“Tôi khuyên cậu nên đến Tòa nhà Trung tâm Ma Đô. Nó có chiều cao cao hơn tháp Minh Châu, tháp Minh Châu chỉ cao 468 mét, còn chiều cao của vị trí tham quan trên Tòa nhà Trung tâm Ma Đô có thể đạt khoảng 560 mét. Khi độ cao của công trình vượt qua 600 mét thì hiệu quả của thị giác sẽ càng tốt hơn.” Người lái xe trung niên đưa ra đề nghị.
An Lương hỏi lại: “Tôi biết Tòa nhà Trung tâm Ma Đô, phòng tham quan trên đỉnh tòa nhà này là nằm ở tầng 118, phải không?”
“Đúng vậy.” Người lái xe trung niên trả lời với giọng điệu chắc chắn.
“Mặc dù giá vé vào cửa của phòng tham quan trên đỉnh Ma Đô có đắt hơn một chút so với tháp Minh Châu, nhưng ngày Quốc Khánh chắc chắn cũng là rất nhiều người?” An Lương hỏi.
“Đúng thế, cậu An nói đúng. Ngay cả vào những ngày thứ bảy cuối tuần bình thường, thời gian xếp hàng đến quan sát cũng khoảng từ hai giờ chứ đừng nói đến ngày Quốc Khánh.” Người lái xe trung niên nói.
“Tuy nhiên, phòng tham quan trên đỉnh Ma Đô có miễn xếp hàng cho vé VIP, cũng giống như việc miễn xếp hàng của Disney. Ngoài ra, phòng tham quan trên đỉnh Ma Đô đóng cửa không tiếp khách vào lúc mười giờ tối, nhưng có thể trực tiếp đặt dịch vụ trọn gói.” Người lái xe trung niên tiếp tục giải thích một cách rõ ràng hơn.
An Lương quay đầu nhìn về phía Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Trước khi Lý Tịch Nhan lên tiếng, An Lương còn nói thêm: “Mặc dù thời tiết hiện tại của Ma Đô cũng không nóng, nhưng với tình huống xếp hàng dưới ánh nắng mặt trời hai đến ba tiếng đồng hồ, mình thì không sao nhưng mình thấy dì còn mang giày cao gót. Hay là chúng ta đừng xếp hàng, được không?”
Lý Tịch Nhan chần chờ hỏi: “Chú tài xế ơi, cho cháu hỏi, vé VIP được miễn xếp hàng có giá bao nhiêu ạ?”
Người lái xe trung niên rất tốt bụng đáp: “Nếu chỉ có vé VIP không xếp hàng, chúng tôi có thể cung cấp miễn phí cho cậu An. Nhưng bây giờ là ngày Quốc Khánh. Cho dù vào được phòng tham quan trên đỉnh tòa nhà trung tâm Ma Đô mà không phải xếp hàng thì số lượng khách du lịch vẫn quá nhiều, như vậy sẽ không thể tham quan một cách thỏa thích được.”
Đây không phải là một gợi ý đặt trọn gói điên rồ đó sao?
An Lương nhìn về phía Lý Tịch Nhan rồi nói: “Được rồi, Tịch Nhan, cậu cứ giao những chuyện khác cho mình. Trước đây mình đã đầu tư một khoản tiền ở Ma Đô, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, đúng lúc dùng để chúc mừng một chút.”
“Làm phiền chú đặt giúp chúng tôi dịch vụ trọn gói sau mười giờ tối.” An Lương nói.
“Cậu An muốn đặt trong bao lâu?” Người lái xe trung niên hỏi ngược lại.
“Chú đề nghị bao lâu?” An Lương hỏi ngược lại.
“Nếu đã chọn cách bao trọn thì tôi nghĩ một tiếng là đủ rồi. Ở đó có thể nhìn hết ba trăm sáu mươi độ cảnh đêm của Ma Đô, hoặc xem lịch sử phát triển của Ma Đô trong phòng chiếu phim, và chụp ảnh lưu niệm, một giờ là hoàn toàn đủ.”
“Được rồi, vậy thì giúp tôi đặt một giờ.” An Lương trả lời.
Lý Tịch Nhan lại hỏi: “Chú ơi, một giờ thì hết bao nhiêu tiền ạ?”