Chương 305: Câu hỏi của mẹ vợ!
Đối với đỉnh Ma Đô của Tòa nhà Trung tâm Ma Đô, giá vé bán hàng cho các tour du lịch bên ngoài được mua tại chỗ là 180 tệ. Nếu mua trực tuyến thì tối thiểu cũng phải là 148 tệ một vé, giá này cao gấp rưỡi giá vé lên tháp Minh Châu.
Người lái xe trung niên mỉm cười rồi trả lời: “Nếu chỉ có một giờ thì chỉ cần 1 vạn.”
Lý Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù 1 vạn cũng không phải là một số tiền rẻ, nhưng nó nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của Lý Tịch Nhan. Trước đó, cô cũng từng nhận món quà của thương hiệu xa xỉ mà An Lương tặng, vì vậy cái giá 1 vạn tệ là nằm trong phạm vi chấp nhận của Lý Tịch Nhan.
“Cũng may là không quá đắt tiền.” Lý Tịch Nhan đáp lời.
Người lái xe trung niên bình tĩnh lái xe. Với tư cách là một người lái xe đón khách của Khách sạn Hoàng Đình Holiday, ông ta giống như một diễn viên già chuyên nghiệp, dùng đủ loại chiêu trò để có thể nhận được tiền boa vào lúc sau cùng.
Lưu Linh dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua An Lương một chút rồi lại bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Tịch Nhan. Đứa con gái ngốc nghếch này!
Cô vậy mà tin vào loại chuyện hoang đường là dùng một vạn tệ là có thể thuê trọn sao?
Mặc dù Lưu Linh cũng không biết giá để thuê phòng tham quan trên đỉnh Ma Đô của Tòa nhà Trung tâm Ma Đô là bao nhiêu. Nhưng tốt xấu gì thì Lưu Linh cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm, cho nên bà ta cũng có thể phát hiện được…
Dù sao thì, với số tiền là một vạn tệ thì thực sự là không phù hợp với sự đông nghẹt của việc đi du lịch vào ngày lễ.
Nếu thực sự rẻ như vậy thì bọn họ còn chần chừ gì mà phải đợi An Lương bao trọn chứ?
Một vạn mà thôi!
Đối với hầu hết tất cả những người khác, một vạn tệ không phải là rẻ, nhưng đối với nhiều người, một vạn tệ thực ra lại không có gì cả.
Ngay cả khi một người không đủ khả năng để trả một vạn tệ tại thời điểm hiện tại thì bây giờ cũng là năm 9102 của một kỷ nguyên mới rồi, không phải nên suy nghĩ dùng Internet để xem xét sao?
Mà cũng phải hiểu về việc tính lãi từ mọi người một chút?
Nếu có thể dùng một vạn tệ để bao trọn gói, vậy thì sau khi lấy giá một vạn tệ đó với những người khác ở bên ngoài thì cũng có thể kiếm được tiền sao?
Nếu vậy thì không phải chỉ cần bán cho một trăm người là có thể kiếm được năm mười vạn tệ sao?
Phòng tham quan trên đỉnh Ma Đô không thể chứa được một trăm người, không phải sao?
Đây quả thực là một trò đùa!
Cho nên chỉ cần một vạn tệ gì đó chắc chắn là nói dối. Tuy Lý Tịch Nhan không thể đoán ra, nhưng chỉ trong nháy mắt là Lưu Linh đã có thể đoán được mọi chuyện.
Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Nếu sau hai mươi hai giờ, chúng ta đã bao trọn, vậy thì bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
An Lương suy nghĩ một lát rồi mới đáp lại: “Chúng ta đến Trung tâm Quốc Kim của Ma Đô đi!”
Ma Đô cũng có Trung tâm Quốc Kim, nó nằm bên cạnh Tòa nhà Trung tâm Ma Đô. Ban đầu, biểu tượng của xây dựng, tòa tháp đôi Bắc-Nam này đã làm nền cho Tòa nhà Trung tâm Ma Đô.
Lý Tịch Nhan nghi hoặc nói: “Cậu lại muốn mua đồ sao?”
“Người ở Ma Đô, không mang theo hành lý, cậu tìm hiểu một chút?” An Lương cố ý nói nhảm.
Lý Tịch Nhan trừng mắt lên nhìn An Lương.
Người lái xe trung niên âm thầm thay đổi tuyến đường. An Lương giơ ngón tay cái trên bàn tay phải của mình lên phía trước người lái xe trung niên để bày tỏ sự hài lòng với sự dí dỏm vừa rồi của người lái xe trung niên.
Chưa đầy nửa giờ sau, người lái xe trung niên đã đưa ba người An Lương đến Trung tâm Quốc Kim: “Cậu An, trước tiên tôi sẽ liên hệ với phòng tham quan của Tòa nhà Trung tâm Ma Đô để đặt trọn gói. Nếu cậu cần sử dụng xe hơi thì hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Được rồi!” An Lương đáp lại.
Ba người An Lương và Lý Tịch Nhan, còn có Lưu Linh cùng đi bộ vào khu phía tây của Trung tâm Quốc Kim. An Lương hỏi: “Tịch Nhan, cậu muốn uống cà phê hay ăn kem?”
Khu vực phía Tây của Quốc kim Trung tâm có StarBucks và Haagen-Dazs, An Lương đang chuẩn bị gọi một tách cà phê vani latte đá.
Lý Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Lưu Linh: “Mẹ, mẹ muốn ăn kem hay uống cà phê?”
Lưu Linh suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Cà phê! Mẹ muốn uống Mocha Tinh Băng Nhạc.”
Lý Tịch Nhan phụ họa: “Mình cũng uống cà phê! Matcha latte, sữa tách kem, thay bằng hạt cà phê sấy ở độ vừa.”
“Được.” An Lương vừa đi bộ vào vừa đặt hàng bằng điện thoại di động của mình.
Trước tiên là đặt hàng trên điện thoại di động, sau đó trong lúc đi bộ đến Starbucks là có thể lập tức nhận được đồ uống mà không cần phải xếp hàng tại chỗ để đặt hàng, cũng không phải lãng phí thời gian để chờ đợi.
Khi ba người bọn họ đi đến đến Starbucks, đơn hàng trên điện thoại di động của An Lương đã được hoàn thành. Cậu lấy ba tách cà phê rồi ba người cùng tìm đến một vị trí bên cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Linh chủ động bật chế độ mẹ vợ: “Đúng rồi, An Lương, nhà cháu ở chỗ nào Thịnh Khánh thế?”
An Lương cũng không giấu giếm, cậu nói tên khu phố rồi còn bổ sung thêm: “Nhà cháu và nhà dì chỉ cách nhau có 3km thôi.”
Lưu Linh tiếp tục hỏi: “Bố mẹ của cháu làm gì vậy?”
Không hổ là mẹ vợ!
Những vấn đề này quả nhiên chỉ có mẹ vợ mới hỏi.
“Mẹ cháu làm việc trong một công ty kế toán, công việc bình thường không quá bận rộn, chủ yếu là lo liệu mọi chuyện trong gia đình.” An Lương trả lời rất khéo léo.
Đầu tiên nói về công ty kế toán để cho thấy mẹ của cậu là một nhân viên ưu tú. Sau đó, nói đến việc công việc không quá bận rộn, chủ yếu là lo liệu những chuyện của gia đình. Điều này đã ngầm cho thấy mẹ của An Lương là một người thân thiện.
“Bố cháu tự mình lập nghiệp và có mở một công ty xây dựng nhỏ.” An Lương tiếp tục nói.
Cũng không khác gì một công ty xây dựng nhỏ, phải không?
Xét cho cùng thì quy mô tổng thể của Công ty Xây dựng An Thịnh vẫn chưa đạt được mục tiêu là một công ty nhỏ. Sau khi hợp tác với Tập đoàn Văn Đạt, quy mô chỉ mở rộng đến naem nghìn vạn.
Đây không phải là một công ty xây dựng nhỏ sao?