Chương 317: Ván này, An Lương thắng!
Học lái xe ở trường mất thời gian nhất chính là chờ tập lái.
Trường học lái xe chính quy còn có thể đảm bảo bốn người một xe học. Nếu như là kiểu trường có học phí rẻ một chút, không chừng là một xe có đến tám người.
Thế thì một người một ngày học được mấy lần?
Mỗi một lần được bao lâu?
Tính theo thời gian học một ngày tám giờ, cộng thêm thời gian ăn trưa, hơn nữa lúc xuống xe trao đổi và khả năng có giáo viên thiên vị ai đó, thì thời gian học tập một ngày có đảm bảo được hay không?
Nếu như học một một, thì chỉ cần học hai lần ba giờ là có thể xong rồi.
Dù không có tài lái xe thì học mười lần ba giờ kiểu gì cũng có thể chứ?
“Các anh rất có kinh nghiệm nhỉ?” An Lương thở dài, nói.
“Ha ha, năm hết Tết đến kiểu gì cũng có yêu cầu thế này, thói quen thôi ấy mà.” Nhân viên làm việc đáp.
“Không thành vấn đề, chúng ta cứ làm vậy đi.” An Lương nói.
Đóng tiền học gốc một lần, thu học phí nhiều lần thế này hoàn toàn giải quyết được nỗi lo của hai bên.
Nói ví dụ như nếu bảo An Lương nộp phí một lần 2 vạn tệ, An Lương sẽ lo đối phương thu tiền xong thì có thể làm việc đàng hoàng đúng thỏa thuận hay không?
Hai vạn là chuyện nhỏ nhưng khiến người ta bất mãn thì không phải là chuyện nhỏ!
Bây giờ quy định phương thức thu tiền thế này, học lần nào đóng tiền lần đấy đối phương dĩ nhiên có tinh thần tích cực hơn.
Hai bên ký hợp đồng xong, An Lương trả phí gốc 5800, sau đó gọi tài xế đến khách sạn New Season.
Lúc trên đường đi, An Lương gọi điện thoại cho Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, dậy chưa?”
“Hơn mười giờ rồi, sao mà còn chưa dậy được?” Lý Tịch Nhan hờn dỗi.
“Hai người đang ở khách sạn New Season à?” An Lương hỏi.
“Không, đang ở thư viện. Mình học bài còn mẹ mình làm thêm.” Lý Tịch Nhan đáp.
“Được, mình đến tìm hai người.” An Lương đáp.
“Cậu xong việc rồi à?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.
An Lương đáp lại, chắc nịch: “Ừ!”
Vốn An Lương định đi bàn chuyện làm ăn, nhưng sau cùng quyết định đi chơi với Lý Tịch Nhan.
Dù Lương Tuyết đẹp nhưng vẫn hơi nguy hiểm!
Chẳng may có tiến triển với Lương Tuyết, Lương Tuyết nổi tiếng rồi, mấy tay săn ảnh moi được An Lương ra thế thì không phải là sóng gió lớn à?
Dẫu sao thì, xem xét toàn mạng, còn có thể trông cậy vào Lý Tịch Nhan và Trần Tư Vũ, cùng với Tiểu Hồ Ly tinh không thấy mặt nhỉ?
Cố ý không gặp hay sao?
Ý tưởng tốt thật!
An Lương đúng là “mỏ” nhưng mấy cô em mà cậu chọn không phải là loại dùng tiền là có.
Loại dùng tiền là được ấy à?
Trong vòng của An Thịnh Vũ có một ví dụ. Một đại gia hơn bốn mươi tuổi bao nuôi một người đẹp mới hơn hai mươi tuổi. Kết quả, người đẹp này có bạn trai rồi thì thôi đi, mấu chốt là còn làm mấy cái dịch vụ trả phí cao cấp đó đó.
Dẫu sao, người ta có thể vì tiền mà chung đụng với một lão già đại gia hơn bốn mươi tuổi thì sao lại không thể vì tiền mà ở chung với người khác được?
Người có dã tâm mà, cũng có phải là người giấy đâu!
Ngày hôm qua, Lý Tịch Nhan dẫn An Lương đi tham quan sơ qua thư viện rồi. Trí nhớ của An Lương không tệ, cậu xách món quà mà Patek Philippe tặng đến phía thư viện.
Món quà này tất nhiên là tặng cho Lý Tịch Nhan.
Bởi vì giá trị của nó vừa hay hợp với Lý Tịch Nhan.
Dù sao thì Lý Tịch Nhan và An Lương không được tính là có tiến triển gì. Nếu như An Lương tặng món quà quá giá trị, Lý Tịch Nhan sẽ nhận chắc?
Với tính cách của Lý Tịch Nhan thì dĩ nhiên là không thể nào.
Trong thư viện, An Lương tìm được Lý Tịch Nhan và Lưu Linh đang ngồi trong góc. Lý Tịch Nhan chắc là đang làm bài tập nhỉ?
Lưu Linh dùng máy tính xách tay, chắc là đang làm việc.
Lúc An Lương đi đến, cậu nhìn màn hình máy tính xách tay của Lưu Linh một cái, hình như là đang xem xét khách hàng vay tiền?
An Lương không có thói rình mò xem lén.
“Tịch Nhan.” An Lương thấp giọng gọi.
Trong thư viện, giữ yên lặng là tốt.
Tuân thủ quy tắc, cũng không có nghĩa là hạ thấp phong cách, ngược lại càng thể hiện là người có tư chất.
Lý Tịch Nhan bỏ cây bút trong tay xuống, cô cũng thấp giọng hỏi: “Xong việc nhanh như vậy à?”
“Chủ yếu là do hết thảy đều thuận lợi.” An Lương đáp lại.
“Đúng rồi, quà người khác tặng. Cậu xem xem có thích không?” An Lương đưa hộp quà Patek Philippe ra.
“Là cái gì thế?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại.
Lưu Linh yên lặng nhìn.
An Lương không có giấu giếm: “Đồng hồ đeo tay Patek Philippe, là quà người khác tặng. Mình chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi, cậu xem có thích không?”
Lý Tịch Nhan không có quá nhiều cảm giác với chiếc Patek Philippe này, nhưng Lưu Linh lại âm thầm thở dài.
Thế là Lưu Linh vẫn thua à?
Lý Tịch Nhan nói không sai, Lưu Linh chỉ mong có thể gặp được người như cậu vào độ tuổi đẹp nhất của mình!
Lý Tịch Nhan tiện tay mở hộp quà, để lộ chiếc Patek Philippe 7121J-001 ra. Chiếc 7121J-001 xinh xắn đáng yêu nhìn vào là thấy tinh xảo, cao cấp.
An Lương đưa tay lấy nó ra, sau đó đeo ở trên cổ tay trái của Lý Tịch Nhan, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Lý Tịch Nhan nghi ngờ nói: “Không phải điện thoại tiện hơn sao?”
“…” An Lương không cách nào phản bác.
Dù sao cũng có đạo lý!
Dùng điện thoại di động xem giờ không tiện hơn à?
“…” Lưu Linh cũng không nói gì, nhìn cổ tay của Lý Tịch Nhan, mặc dù bà không biết cụ thể là bao nhiêu tiền nhưng thương hiệu Patek Philippe, dù kiểu dáng không phải là kiểu sang trọng nhất, nhưng hẳn giá cũng không rẻ?
Lưu Linh cảm thấy mình lại thua rồi.
Ván này, An Lương thắng!