Chương 318: Bần đạo đến đây!
Trong thư viện của đại học Phúc Đán.
An Lương bỏ qua chuyện đồng hồ Patek Philippe 7121J-001, cậu nói rõ: “Đúng rồi, Tịch Nhan, mình đăng ký cho cậu một lớp học lái xe.”
“Hả?” Lý Tịch Nhan khó hiểu: “Mình nào có thời gian mà đi?”
Lý Tịch Nhan là cán bộ lớp, hiểu chứ?
An Lương nói rõ kế hoạch học ở trường dạy lái xe Hạnh Phúc, còn về chi phí phát sinh ấy à?
Đương nhiên là An Lương trả rồi!
Đó là bao nhiêu tiền chứ?
Patek Philippe 7121J-001 giá 25 vạn đấy!
Nghe An Lương nói kế hoạch học ở trường dạy lái xe, Lưu Linh đột nhiên có cảm giác thất bại. Bởi vì bà hiểu rõ, kế hoạch học ở trường như vậy nhất định là do An Lương thảo luận riêng với trường mà có.
Mặc dù bà không biết tốn bao nhiêu tiền nhưng kế hoạch học ấy đã để lộ sự quan tâm của An Lương dành cho Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan gật đầu, nói: “Mình có nghe qua trường dạy lái xe Hạnh Phúc, là chỗ mà nhóm Quách Vũ Tình học lái.”
“Bây giờ có rảnh không mình đưa cậu đến Hạnh Phúc ghi danh trước?” An Lương nói.
Lý Tịch Nhan gật đầu, cô gom sách vở, đứng dậy: “Mẹ, mẹ giữ chỗ được không? Con với An Lương đi một lát nữa sẽ về. Trường dạy lái xe Hạnh Phúc rất gần, nhiều nhất là nửa tiếng thôi.”
“Ừ.” Lưu Linh bình tĩnh đáp.
Trong lòng bà thở dài. Quả đúng như Lý Tịch Nhan nói, An Lương đối xử với con bé rất tốt!
Nếu như bà gặp tình huống như thế này, chỉ sợ cũng đưa ra quyết định giống Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan ghi danh rất thuận lợi.
An Lương dắt tay phải của Lý Tịch Nhan, hai người chầm chậm tản bộ trong sân trường.
Lý Tịch Nhan đột nhiên mở miệng nói: “An Lương, mình có chuyện phải nói cho cậu.”
“Ừ?” An Lương đáp lại: “Chuyện gì?”
Lý Tịch Nhan nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có bạn học nào xung quanh bọn họ, cô mới nói: “Ngày hôm qua mẹ mình nói với mình, mấy năm trước mẹ ly dị với bố, bố mình…”
Lý Tịch Nhan nói rõ tình hình.
“Thì ra là như vậy!” An Lương rốt cuộc hiểu vì sao Lưu Linh lại nhạy cảm như vậy. Hóa ra là ly dị đã nhiều năm.
Chờ chút!
“An Lương, cậu có thể giúp mình điều tra bố mình một chút không? Tại sao ông ấy phải… Dù sao thì điều tra bố mình một chút, còn có tình hình của ả tình nhân xấu xí đó nữa.” Lý Tịch Nhan nói ra mục đích của mình.
Tất nhiên là An Lương đồng ý: “Được.”
Theo lời của Lý Tịch Nhan, Lý Tâm Thành ở thành phố Thịnh Khánh. Mặc dù An Lương không có quen biết gì ở thành phố Thịnh Khánh hết nhưng có thể nhờ Vân Hải Dương giúp.
Vân Hải Dương có quen biết ở Thịnh Khánh!
“Đúng rồi, hôm nay cậu phải về có đúng không?” Lý Tịch Nhan hỏi.
An Lương gật đầu: “Ừ, mình bay chuyến 9h tối.”
Lý Tịch Nhan trầm xuống, mấy giây sau, cô đột nhiên xoay người, nhón chân lên hôn gò má của An Lương một cái: “Thật xin lỗi, mình không biết mẹ mình sẽ đến.”
Nhìn dáng vẻ Lý Tịch Nhan đơn thuần như vậy, An Lương cười lên: “Cô ngốc, mình không trách cậu. Ngày tháng sau này còn rất dài, rất dài, chúng ta không tiếc một sớm một chiều.”
Lý Tịch Nhan cười vui vẻ.
An Lương như thế sao lại không đáng để cô thích chứ?
Dù tương lai cô và An Lương có đi đến cuối cùng nhau hay không, cô cũng không muốn mất đi An Lương của bây giờ!
Hai người tay trong tay đi đến thư viện An Lương mới buông tay Lý Tịch Nhan ra, tránh để cho Lưu Linh phát hiện. An Lương thì không sao, nhưng Lý Tịch Nhan sẽ xấu hổ.
Buổi trưa, ba người đến nhà ăn đại học Phúc Đán ăn tạm. Thức ăn ở nhà ăn mùi vị không tệ, giá cả cũng tương đối phù hợp, điều đáng tiếc nhất là không có cho dạng tích điểm đổi thưởng.
Dù thẻ mua cơm cơ bản không hoàn lại được bao nhiêu vốn nhưng cũng có thể mang lại được không ít vui vẻ thoải mái!
Bảy giờ tối, cổng chính đại học phúc Đán, Lý Tịch Nhan không để ý đến Lưu Linh cũng ở đó, cô nhào vào trong ngực An Lương, nhẹ giọng nói: “Nghỉ đông chúng ta có thời gian!”
An Lương khẽ vuốt mái tóc mềm của cô: “Cô nàng ngốc!”
Không đến một giờ sau, An Lương đã đến sân bay Đông Thổ. Cậu đặt khoang hạng nhất như cũ, nhưng tiếp viên hàng không vẫn khiến người ta chán chường như thường.
Dẫu sao cái nghề này, từ một ngành nghề khiến người khác hâm mộ trong cái thời đại này đã biến thành một ngành dịch vụ hàng không bình thường mất rồi.
Cho nên, cứ bám vào mười phân vẹn mười, vạn dặm đường xa tìm một người đẹp làm tiếp viên hàng không thật là làm khó người khác!
Nhưng mà không như thế thì không thu hút được sự chú ý của An Lương.
Đừng hỏi, một vòng nó thế rồi!
Buổi tối, mười một giờ, chuyến bay mãi mới đến Thịnh Khánh, An Lương dĩ nhiên không thể nào về nhà. May thay cậu đã gửi tin nhắn trước cho Tiểu Hồ Ly.
Không phải lúc trước Tiểu Hồ Ly này phách lối lắm à?
Bây giờ An đạo trưởng từ Ma Đô về đến Thịnh Khánh, Tiểu Hồ Ly đã chuẩn bị lãnh giáo côn pháp hàng yêu hay chưa?
Dù sao thì, Lương ca đây cũng chuẩn bị xong rồi!
Sau khi đáp xuống đất, An Lương gửi tin nhắn cho Tiểu Hồ Ly: “Hồ Ly tinh, bần đạo đã ngự kiếm đến rồi, có sợ không?”
“Đại vương, ta đã đến cửa ra rồi, mau tới đi!” Tiểu Hồ Ly tinh vẫn cứ là Tiểu Hồ Ly tinh, chẳng những không sợ An Đạo trưởng mà thậm chí nghe còn có chút khiêu khích?
“Được được được, bần đạo tới đây!” An Lương trả lời tin nhắn.
Cậu đã nghỉ ngơi dưỡng sức gần nửa tháng rồi, Hồ Ly tinh này chính là tự tìm khổ.