Chương 336: Đây là dạng bạn trai thần tiên gì vậy?
Một buổi trưa ngày 4 tháng 10, tại Lâm Sơn cư.
Dương Mậu Di đẩy An Lương một cái, cô lười biếng mở miệng: “Đại vương, không phải anh nói sẽ đi Đế Đô sao?”
An Lương nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của tiểu hồ ly tinh: “Không sao, không sao, ba giờ mới bay, còn một lúc nữa cơ!”
“Hừ!” Hồ ly tinh hừ nhẹ đầy quyến rũ: “Nói làm xong thì ăn cơm trưa chung, cuối cùng...”
An Lương vỗ tiểu hồ ly một cái: “Lúc nãy vẫn chưa ăn no à?”
“Ái!” Tiểu hồ tinh kêu lên: “Đại vương tha mạng!”
Năng lực thiên phú: Đàn ông chân chính tuyệt đối không chỉ dài năm giây!
Năng lực thiên phú: Long thể an khang!
Đến lúc gần hai giờ An Lương mới rời khỏi nơi ôn nhu dịu dàng này, may mà An Lương mua vé khoang hạng nhất, đi thẳng vào lối kiểm tra an ninh dành cho khách quý, lối lên máy bay cũng là lối VIP, không cần xếp hàng chờ đợi.
Trong khoang hạng nhất, An Lương trực tiếp đắp mền đeo airpod chuẩn bị đi ngủ, dù sao những công ty hàng không này cũng không thể tuyển mộ tiếp viên có giá trị nhan sắc cao đến tầm 90 điểm.
Vẫn nên đi ngủ!
Hôm nay Tiểu An đã phải vượt qua những khảo nghiệm cao hơn hẳn, dẫu sao vừa mới hàng yêu vệ đạo, một lúc nữa lại phải đến Đế Đô chống chịu mưa gió bão bùng, nếu không nhờ hai năng lực thiên phú kia chống đỡ, sao Tiểu An chịu nổi?
Trước khi đi ngủ, An Lương gửi một tin nhắn trong vòng bạn bè ở Đế Đô, hỏi thử xem anh em có thời gian nhận điện thoại không, cậu không quấy rầy Trần Tư Vũ, để Trần Tư Vũ luyện đàn cho thật tốt.
‘Tiền Tiểu Cương: Lúc nãy thấy Tồn Viễn phóng Rolls Royce đi ngang qua.’
‘Vân Hải Dương: Lúc nãy trơ mắt nhìn Rolls Royce của Tồn Viễn phóng qua, trong lòng thầm tính toán bao giờ thì có thể mượn được.’
‘Lý Tồn Viễn: Không cho mượn.’
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương, đi Rolls Royce mìnhi đón, cậu thấy có được không?’
‘An Lương: Tôi đột nhiên nhớ cảm giác chạy E300L.’
‘Lý Tồn Viễn: Đừng hỏi, em họ mang đi rồi.’
Lúc An Lương cất cánh, tiện tay nhắn tin cho Trần Tư Vũ, mặc dù không cần cô mìnhi đón nhưng cậu muốn cùng ăn tối với Trần Tư Vũ, sắp xếp một bữa trứng cá nướng hoặc nội tạng cá nhúng chứ nhỉ?
Cái thẻ 【Trăm triệu con cháu không ngày trở về】 này, hời quá rồi!
Đế Đô.
Trần Tư Vũ không luyện đàn, cô đang làm móng tay cùng với Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, lúc nhận được tin An Lương đang mìnhi thì hỏi thẳng: “Anh Lương từ Thịnh Khánh mìnhi, anh ấy hẹn mình ở quán trứng cá, các cậu đi cùng không?”
Ninh Nhược Sương ngờ vực: “Hôm nay vẫn còn phải kiểm tra anh ấy sao?”
Tống Thiến có hơi sửng sốt: “Nhược Sương, hóa ra lần trước cậu gắp thức ăn cho anh ấy là muốn kiểm tra người ta à?”
Ninh Nhược Sương nhắm một mắt mở một mắt: “Nếu không thì sao?”
Trần Tư Vũ ngờ vực hỏi: “Mình quên chưa nói với cậu sao?”
???
Tống Thiến cảm thấy mình và Trần Tư Vũ dường như không phải bạn cùng phòng thì phải?
Được rồi!
Hình như gần đây, thời gian Trần Tư Vũ ở phòng tương đối ít.
Ninh Nhược Sương tiếp tục nói: “Nếu như cậu còn muốn kiểm tra anh ta, lần này mình sẽ giúp cậu.”
Trần Tư Vũ chưa kịp trả lời, Tống Thiến đã buông câu: “Còn kiểm với tra cái gì, mất cả người rồi!”
“Hả?” Ninh Nhược Sương nhìn về phía Trần Tư Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc.
Mặt Trần Tư Vũ đỏ bừng: “Cảm ơn Sương Sương, tối mọi người cùng nhau đi ăn cơm nhé.”
“Đúng rồi Tư Vũ, gần đây cậu thường xuyên không về phòng, chẳng nhẽ anh ấy thường xuyên qua đây?” Tống Thiến tò mò.
Trần Tư Vũ do dự một chút mới đáp lời: “Không phải vậy, mình chỉ ra ngoài luyện đàn thôi...”
“Hử?” Tống Thiến nghi ngờ.
Luyện đàn cả đêm không cần về phòng sao?
Chẳng lẽ là nghiên cứu cách kiến giải bản nhạc mới suốt đêm?
“Các cậu biết tiểu khu quốc tế Vân Cảnh không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
Tống Thiến đáp ngay: “Cậu đừng có nói tên kia tặng phòng ở đó cho cậu nhé.”
Ninh Nhược Sương tán thành: “Chung cư quốc tế Vân Cảnh cho thuê giá cũng phải từ 10 vạn trở lên, tùy tiện chọn một căn cũng hơn một nghìn vạn đúng không?”
“Ừ, anh ấy tặng mình một căn, ngoài ra còn sang tên nhà cho mình, cũng chỉ để tên một mình mình mà thôi.” Trần Tư Vũ nói rõ.
“...” Tống Thiến cạn lời.
“...” Ninh Nhược Sương cũng cạn lời.
Trần Tư Vũ tiếp tục nói: “Lần trước anh ấy mìnhi phòng đàn tìm mình, mình mìnhi trễ, chỉ còn phòng đàn hỏng, sau đó lại gặp cô Tôn, cô ấy nói chuyện cuộc thi violon của đài truyền hình quốc gia.”
“Kết quả anh ấy sắp xếp ngay một căn tại tiểu khu Vân Cảnh, còn bố trí một chiếc dương cầm thủ công bản kỷ niệm 35 năm của trường chúng ta.” Trần Tư Vũ bổ sung.
“Cho nên gần đây mình thường xuyên qua đó chơi đàn.” Trần Tư Vũ nói rõ ràng tất thảy.
“Vậy… xin hỏi cậu đây là dạng bạn trai thần tiên gì vậy?” Tống Thiến bất lực than thở.
Vì phòng đàn của trường có vấn đề nên mua một căn trong tiểu khu có giá thấp nhất cũng nghìn vạn, ngoài ra còn sắp xếp một chiếc dương cầm có giá gần 200 vạn?
Tống Thiến không biết nên nói gì!
Phim tình cảm lãng mạn cũng không mạnh tay như vậy?
Trong mắt Ninh Nhược Sương lóe lên vẻ không thể tin nổi: “Anh ấy trực tiếp để tên nhà cho cậu sao?”
“Ừ, anh ấy chỉ làm thủ tục trước, nhà là do mình mìnhi bộ phận quản lý nhận.” Trần Tư Vũ nói rõ ràng.
“...” Ninh Nhược Sương bày tỏ mình rất ghen tỵ.
Ninh Nhược Sương vốn vạn sự không thể dao động chợt thấy có phải mình cũng nên yêu rồi hay không?
Không phải vì muốn một căn nhà trăm vạn tệ, chỉ muốn tìm một người bạn trai thần tiên tốt với mình là được!