Chương 347: Xin hỏi, bạn trai keo kiệt thì phải làm sao?
Bên trong phòng riêng của quán lẩu Thánh Nguyên.
Đối với vấn đề của nhà họ Giả, An Lương có hơi ngập ngừng một chút: “Ăn uống trước đã, sau đó buổi chiều sẽ bàn bạc về vấn đề này, tối đến sẽ sắp xếp ở Kinh Nhã Đường.”
Vân Hải Dương tiếp lời: “Không thành vấn đề.”
Tiền Tiểu Cương ngồi bên trái An Lương, mắt liếc qua cổ tay trái của cậu.
“Lương ca! Sao cậu lại đổi thế!” Tiền Tiểu Cương kêu lên đầy kinh hãi.
“Hả?” An Lương cảm thấy có chút khó hiểu.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tiền Tiểu Cương.
Tiền Tiểu Cương cảm thán: “Lần trước Lương ca đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe 5270R-001, thế mà lần này lại đổi sang một chiếc khác. Lúc đầu tôi cứ tưởng là chiếc Armani Star màu đen, nhưng mà giờ nhìn gần mới biết là chiếc 6002G-010.”
Nói đến đây, Tiền Tiểu Cương dò hỏi: “Chiếc đồng hồ này rất khó đặt nhỉ? Mà giá còn hơn một nghìn vạn.”
An Lương cũng không giấu giếm nói: “Tôi thuộc nhóm khách hàng tiềm năng của Patek Philippe, trong nội bộ công ty thì tương đương với mức SSVIP, chiếc này có thể mua trực tiếp từ kho, chỉ có điều giá hơn 1700 vạn.”
“Thật ghen tỵ với cậu!” Tiền Tiểu Cương thở dài một hơi, “Vốn dĩ tôi không thích đồng hồ, nhưng cảm thấy chiếc Patek Philippe này rất hợp mắt.”
Vân Hải Dương liếc mắt qua chiếc đồng hồ Rolex hơn tám mươi vạn màu xanh băng của mình rồi bắt đầu phàn nàn: “Rolex của tôi rởm quá, tôi cũng muốn có một chiếc Patek Philippe cơ.”
Lý Tồn Viễn cũng than thở: “Tôi khổ quá mà! Nếu biết trước Lương ca là khách SSVIP của Patek Philippe, tôi còn đi xếp hàng đặt mua làm gì. Tôi định mua một chiếc Armani Star màu xanh, kết quả là đợi tận hai năm vẫn chưa mua được, nhân viên bên đó còn bảo tôi chuẩn bị tâm lý chờ thêm ba năm nữa.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng định mua một chiếc màu xanh, mới đặt hàng ở Ma Đô, khoảng chừng hai ngày nữa hàng sẽ về.” An Lương cười nói tiếp: “Hay tôi nhường lại cho cậu?”
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!” Lý Tồn Viễn thẳng thắn đáp lại.
“Nói thực thì tôi cảm thấy dòng Armani Star cũng bình thường, tôi thích những chiếc bản giới hạn hơn.”
Về phần chiếc đồng hồ nữ Armani Star màu xanh 7140G- 001 này ư?
Đương nhiên sẽ do đích thân An Lương đi lấy!
Nó vốn dĩ là quà của An Lương tặng cho Tôn Hà, vì thế cho dù giá cả là bao nhiêu, Lý Tồn Viễn cũng không cần thanh toán.
Bữa lẩu vị Thịnh Khánh này, trừ An Lương ra thì ai cũng ăn đến quên trời đất. An Lương cảm thấy hương vị ở đây tương đối phổ thông, nếu như bán ở Trùng Khánh thì cũng sẽ chỉ là quán ăn bình dân vệ đường, không đáng ghé qua.
Sau gần hai tiếng ăn uống, bữa lẩu này chính thức kết thúc.
An Lương vỗ vai Trần Tư Vũ, đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua: “Tư Vũ, buổi chiều em đưa Tiểu Ngư đi dạo phố, làm móng gì đó, mấy người bọn anh muốn đi đặt phòng khách sạn.”
Trần Tư Vũ liếc nhìn An Lương.
An Lương không nói nhiều lời, nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô: “Mật mã 6 số là ngày sinh nhật của em.”
Sau khi biết mật khẩu là sinh nhật mình, Trần Tư Vũ mới nhận thẻ: “Được rồi! Em sẽ đưa Tiểu Ngư đi, để mấy người các anh đi đặt phòng.”
Tiểu Ngư nhìn thấy hành động của An Lương, tức giận nhìn về phía Vân Hải Dương : “Vân Hải Dương, anh tự xem lại bản thân đi, anh có biết xấu hổ không, nhìn xem anh Lương làm thế nào.”
Vân Hải Dương vẻ mặt ngơ ngác. Mối quan hệ giữa An Lương và Trần Tư Vũ là gì?
Anh và Hồ Tiểu Ngư có quan hệ gì với nhau?
Hơn nữa vẻ bề ngoài của Trần Tư Vũ như thế nào, Hồ Tiểu Ngư cô có chỗ nào như người ta không?
Thật sự không biết soi gương sao?
Đương nhiên những lời này Vân Hải Dương cũng không dám nói ra, cậu cười khổ: “Hồ Tiểu Ngư, kia là chị dâu, còn hai chúng ta không là gì của nhau cả.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã!” Hồ Tiểu Ngư đáp lại.
“...” Vân Hải Đường nghẹn lời, cậu vừa nói tất cả mọi người đều là thanh mai trúc mã, giờ đổi ý còn kịp không?
“À, Lương ca, cho em mượn chìa khóa xe một chút, cả người bị ám mùi lẩu, em và Tiểu Ngư muốn về trước tắm rửa, tiện thể thay luôn quần áo.” Trần Tư Vũ nói.
An Lương đưa chìa khóa xe qua chỗ Trần Tư Vũ, sau đó bổ sung thêm một câu: “Em sắp xếp cho Tiểu Ngư xong thì hai người cứ mua bất cứ thứ gì mình thích nhé!”
Hồ Tiểu Ngư lập tức cảm ơn: “Cảm ơn Lương ca!”
“Chà chà, cô cảm ơn sai người rồi. Tôi chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi!” An Lương đáp lại: “Bốn người chúng ta lát nữa sẽ đàm phán chuyện làm ăn, cô tiêu tiền, tôi sẽ đòi Hải Dương gấp 10 lần.”
“...” Vân Hải Dương câm nín nhìn An Lương, người này là ma quỷ à?
“Ha ha ha ha ha!” Tiền Tiểu Cương cũng không nhịn được mà cười to.
Lý Tồn Viễn cũng bật cười: “Tôi thấy không có vấn đề gì cả. Vân Hải Dương, cậu chịu chảy chút máu cho Tiểu Ngư mua sắm thỏa thích cũng coi như là giải quyết ân oán hồi trung học, thấy thế nào?”
Vân Hải Dương móc ra một tấm thẻ, đưa nó cho Tiểu Ngư: “Hồ Tiểu Ngư, chúng ta phải nói rõ ràng đã, sau lần này cậu không được nhắc lại chuyện cấp hai tôi nợ cậu 100 tệ nữa.”
“Được!” Hồ Tiểu Ngư không chút khách khí mà nhận lấy, “Mật mã?”
“Sáu số sáu, báo tử!” Vân Hải Dương thẳng thắn trả lời: “Phải biết kiềm chế, đây là toàn bộ gia tài của tôi, tổng cộng chưa đến 100 vạn, cậu đừng có mà tiêu hết, tôi còn phải tiêu cho đến tận quốc khánh năm sau đấy.”
Tiền Tiểu Cương lại nở nụ cười: “Không hổ là cậu! Keo kiệt hết sức!”
Cái con quỷ keo kiệt Vân Hải Dương này, chả trách không tìm được bạn gái.
An Lương cũng không nhịn được mà lắc đầu mấy cái, cậu nhìn thấy rất rõ ràng tình cảm mà Hồ Tiểu Ngư dành cho Vân Hải Dương, còn cố ý tạo cơ hội cho họ! Kết quả là lại bị Vân Hải Dương phá hỏng.
Haizz.
Xin hỏi bạn trai keo kiệt thì phải làm sao?
Thôi bỏ đi!
Còn chưa phải là bạn trai mà !
An Lương: Mấy người có keo kiệt không?