Chương 346: Đánh giá kém?
Ở phụ cận công viên Địa Đàng, trước cửa nhà hàng lẩu Trùng Khánh Thánh Nguyên.
Tiền Tiểu Cương cũng đột nhiên cảm thấy sắp xếp của mình có vấn đề, một người Trùng Khánh như An Lương, lại còn là một người Trùng Khánh học tại Thiên Phủ, chẳng lẽ không có cơ hội ăn lẩu hay sao?
Vân Hải Dương đã ha ha cười to: “Không được rồi, không được rồi, tôi cười muốn điên rồi!”
“Cậu đang cười cái gì vậy?” Một giọng nữ vang lên.
An Lương theo tiếng động, nhìn thấy một cô gái cao chưa tới một mét sáu đang đứng bên cạnh Vân Hải Dương.
Lý Tồn Viễn giới thiệu: “Lương ca, để tôi giới thiệu với cậu một chút. Đây là Hồ Tiểu Ngư, là bạn nối khố của bọn tôi và cũng là thanh mai trúc mã của Vân Hải Dương.”
“Câm miệng!” Hồ Tiểu Ngư phỉ nhổ: “Tôi và các cậu, người nào không phải là thanh mai trúc mã?”
Vân Hải Dương vội vàng tán thành: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta từ nhỏ đều quen biết Hồ Tiểu Ngư.”
“Vậy là khi ở trung học, cậu đã gạt tôi?” Hồ Tiểu Ngư đáp lại.
An Lương trực tiếp cười cười, khoảng thời gian quỵt nợ một trăm tệ cả năm trời kia, cái lịch sử đen này là rửa không trôi được đi.
“Xin chào, anh An Lương, tôi tên là Hồ Tiểu Ngư, rất vui được gặp.” Hồ Tiểu Ngư vừa tự giới thiệu vừa đưa tay ra làm động tác bắt tay.
An Lương đáp: “Chào em gái Hồ Tiểu Ngư, tôi cũng muốn bắt tay với cô lắm, khổ nỗi cô gái nhà tôi lại hay ghen. Đến đây, để tôi giới thiệu mọi người với nhau nào. Đây là cô chủ Trần Tư Vũ nhà chúng tôi, hai người kết thân với nhau đi.”
Trần Tư Vũ hào phóng bắt tay Hồ Tiểu Ngư, cô rất hài lòng với cách xử lý của An Lương: “Chào cậu.”
“Oa, chị gái này, chị thật xinh đẹp nha!” Hồ Tiểu Ngư cảm thán.
An Lương tranh thủ xem xét thông tin của Hồ Tiểu Ngư một chút.
Hồ Tiểu Ngư:
Tuổi: 20
Chiều cao: 1m58
Cân nặng: 44kg
Giá trị nhan sắc: 68
Dáng người: 70
Đặc thù: 99
Thiện cảm: 69
Chiều cao quả thật chưa tới một mét sáu!
Giá trị nhan sắc cao hơn người bình thường một chút, thuộc loại con gái được cưng chiều.
Nhìn chung là trong một lớp, ngoại trừ hoa khôi, còn lại là một vài “tiểu hoa khôi” có nhan sắc hơn các bạn học nữ bình thường khác đi.
Về phần dáng người...
Đánh giá 70 điểm, nếu trong trò đấu địa chủ, có lẽ là một cặp A, muốn còn không được?
Đánh giá đặc thù tới 99 điểm!
Đây là tiết tấu muốn bùng nổ mà!
Nghĩ đến đây cũng có thể hiểu, gia cảnh của người này không hề đơn giản, sự giáo dục nhận được từ khi còn nhỏ và nền tảng mà cô ấy có được khiến cô ấy không cần thiết phải thỏa hiệp cái gì đi?
Độ thiện cảm chỉ có 69 cũng có thể hiểu được. Nếu An Lương và ba người Lý Tồn Viễn không phải là bạn bè chí cốt, e là độ thiện cảm của Hồ Tiểu Ngư còn phải thấp hơn nữa.
Trong nhà hàng lẩu Thánh Nguyên, An Lương phỉ nhổ: “Cương Tử, chúng ta không đề cập tới nhà hàng Michelin, dù gì cũng phải có Ngọc Trai Đen chứ?”
Tiền Tiểu Cương lập tức phỉ nhổ: “Ngọc Trai Đen có độc!”
“Hả?” An Lương khó hiểu.
Không phải giải Ngọc Trai Đen là Michelin của nước Hạ sao?
“Ngọc Trai Đen do Đế Đô của chúng ta bình chọn đều là hàng bịp bợm, đều là lừa gạt hết người này tới người người khác.” Tiền Tiểu Cương phỉ nhổ.
Vân Hải Dương nói tiếp: “Tôi nhất định đồng ý với quan điểm này. Hãy lấy “đời người nhất định phải thử một lần” – Ngọc Trai Đen Tam Toàn làm ví dụ. Ở Đế Đô chúng ta chỉ có một nhà hàng, là Đại Đổng ở phía bên kia Sân vận động Công Nhân, vịt quay mà chế biến thành hamburger vịt, thật sự là bôi đen vịt quay Đế Đô của chúng ta!”
Lý Tồn Viễn không nhịn được mà phỉ nhổ: “Thực sự là quá lừa đảo rồi!”
Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Chúng ta lại phải nói đến nhà hàng Mirazur được mệnh danh là “ngày kỷ niệm phải ăn” của Ngọc Trai Đen Nhị Toàn. Nhà hàng này là tiêu chuẩn của những kẻ giết người bên ngoài!”
“Mặc dù nằm trong khách sạn Shangri-La, nhưng khách sạn Shangri-La được khai trương vào những năm 80 của thế kỷ trước. Dù đã được cải tạo vào năm 2008 nhưng vẫn còn kém xa so với đẳng cấp của những khách sạn xa hoa như khách sạn Éclat.” Tiền Tiểu Cương nói tiếp.
“Nhà hàng Mirazur ở trong khách sạn Shangri-La, cũng giống như tên của nó, bình thường lượng khách quý chiếm 30%, trừ bỏ những ngày lễ ra, nó cái gì cũng không phải?” Tiền Tiểu Cương phỉ nhổ.
Lý Tồn Viễn tán thành: “Dù sao thì người dân địa phương ở Đế Đô chúng tôi căn bản sẽ không đi.”
Vậy là người bên ngoài trúng chiêu rồi đi?
Đã bảo là Hương Cung cao-to-sang mà?
Đã bảo Mirazur lớn mạnh nhất mà?
“Vì vậy, các cậu là người dân địa phương ở Đế Đô, dẫn một người Trùng Khánh như tôi đi ăn lẩu đặc sản Trùng Khánh ở Đế Đô các cậu à, lại khoe khoang với tôi là đầu bếp nhà hàng các cậu đến từ Trùng Khánh, gia vị nấu lẩu cũng đến từ Trùng Khánh, tôi cảm ơn các cậu!”An Lương cật lực phỉ nhổ.
Trần Tư Vũ cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Vấn Hải Dương trả lời: “ Vậy tối nay chúng ta sắp xếp một chút, đến tiệm ăn mà người bản địa thường lui tới đi?”
“Vịt quay à?” An Lương đáp lại.
“Vịt quay cũng được. Chúng ta đến Kinh Nhã Đường đi. Đẳng cấp của cửa hàng này thực sự rất cao, kể từ khi mở cửa vào năm 2013, nó hoàn toàn dựa vào truyền miệng mà nổi tiếng. Càng quan trọng hơn là nhà hàng của bọn họ sau khi nhận được đánh giá một sao Michelin cũng vẫn bình thản, được nhà nước tuyên truyền lại không cố ý nhắc tới sự kiện này, cũng không có chuyện tăng giá hay gì cả, một phần ăn hai người chỉ có 328 tệ, cậu có dám tin không?” Vân Hải Dương cảm thán nói.
“Thật thú vị! Là Michelin rồi, vẫn không tăng giá sao?” An Lương cảm thán.
“Thật sự không có tăng giá, vì thế danh tiếng thật sự bùng nổ rồi!” Vân Hải Dương đáp lại.
“Được rồi, vậy buổi tối thu xếp đi đến đó. Buổi chiều chúng ta bàn chuyện chính đi. Chuyện này có lẽ phức tạp hơn chúng ta tưởng!” An Lương thở dài một hơi.
Gia tộc nhà họ Vương chủ động giải quyết chuyện của nhà họ Giả ở Tây Sơn, nhưng đó không phải là biểu hiện nhượng bộ An Lương!