Chương 353: Chúng ta lội ngược dòng trở lại
Lúc trước trận chiến giữa An Lương và Giả Đức Văn kết thúc bằng một bức ảnh đen trắng của Giả Đức Văn trên tường. Sự việc này đã tạo nên tiếng vang mạnh mẽ trong Đế Đô.
Nếu như An Lương giải quyết Giả Đức Văn thôi, thì chuyện này cũng không có gì chấn động cả.
Mấu chốt là ai đó đã có được thông tin tình báo cụ thể từ đội tuần tra và biết được chân tướng của việc này. Nguyên nhân ban đầu chỉ là do Giả Đức Văn đã đùa giỡn Trần Tư Vũ một chút tại sân bay.
Sau đó An Lương lại bị nhắm trúng!
Chuyện này...
Kinh khủng như vậy sao?
Điều đáng sợ hơn là An Lương lại hoàn toàn không dính dáng trong vấn đề này, bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, không hề bị liên lụy một cách hoàn hảo. Cuối cùng đã khiến vụ án của Giả Đức Văn được coi là một vụ tai nạn giao thông tình cờ.
Đây không phải rất vô lý sao?
Chính vì sự vô lý này mà danh tiếng của An Lương được lan truyền rộng rãi tại Đế Đô, còn có danh xưng là 【Mãnh nhân Thịnh Khánh】.
Khoảng 30 phút sau, An Lương đến quán cà phê Starbucks ở trung tâm thương mại SKP.
Trần Tư Vũ vui vẻ đứng dậy đi đến bên cạnh An Lương, sau đó chủ động khoác tay An Lương.
“Em kể cho anh nghe một câu chuyện thú vị!” Trần Tư Vũ chủ động nói.
“Em lại được làm quen!” An Lương đáp.
“Là thẻ ngân hàng của Hải Dương đặt hạn mức tiêu phí, nếu vượt quá 1000 tệ thì cần phải xác minh. Vừa rồi Tiểu Ngư bị chọc tức điên lên. Lúc này chắc trở về tìm cho bằng được Hải Dương tính sổ rồi!” Trần Tư Vũ giải thích.
An Lương gật đầu: “Anh còn tự hỏi là sao không thấy cô ấy, thì ra là do nguyên nhân này sao?”
“Ha ha ha!” Trần Tư Vũ vui vẻ cười, thu hút ánh mắt của những người đàn ông xung quanh. Trong mắt tất cả bọn họ đều lóe lên sự ghen tỵ.
Dù sao Trần Tư Vũ cũng là cô gái chân dài da trắng xinh đẹp, còn có bộ ngực khổng lồ, lại chủ động nắm tay An Lương, vừa nhìn là biết tình cảm rất tốt, nhất định không phải là sự kết hợp đơn thuần vì tiền bạc.
Nếu là sự kết hợp vì tiền bạc sao lại có cảm giác yêu đương như vậy chứ?
Nằm mơ đi!
Trong mơ thì cái gì mà không có chứ?
Nếu chỉ là sự kết hợp vì tiền bạc, rồi từ tiền bạc mà chịu oan ức, sâu trong lòng liệu có cam tâm?
Cô ấy ở bên cạnh bạn, nhưng cơ thể của cô ấy cự tuyệt lại bạn.
Xin lỗi, An Lương là người chơi đẳng cấp cao. An Lương đã bỏ qua việc ăn dưa còn xanh rồi, dưa không ngọt ăn có ngon không?
Người chơi sơ cấp sẽ nói: Cho dù là dưa còn xanh tôi cũng muốn ăn, dù sao tôi cũng ăn dưa!
Nhưng quả dưa này, liệu có phải chỉ mỗi mình bạn ăn?
Ai biết được!
An Lương chính là một ví dụ thực tế, dù sao dưa còn xanh không ngọt thì cũng như bỏ, ăn dưa thừa của người khác không cảm thấy kinh tởm sao?
Dù sao An Lương cũng là một cao thủ chuyên nghiệp, hàng ngày điều thể hiện trình độ chuyên nghiệp!
An Lương liếc nhìn hai tay Trần Tư Vũ trống không, nghi ngờ hỏi: “Em không mua gì à?”
Trần Tư Vũ trả lại thẻ ngân hàng cho An Lương: “Em không muốn mua gì cả.”
“Hầy, đi thôi, anh dẫn em đi mua, mua, mua. Anh biết em là một cô gái tốt, nhưng anh muốn mua cho em.” An Lương xoa xoa mái tóc của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ có chút bối rối đáp lại: “Thực ra em không cần đâu. Hầu hết thời gian em đều ở trường, nếu như ra vẻ quá cũng không tốt.”
An Lương nói đùa: “Nếu là ra vẻ, những người đó không phải còn kỳ quặc hơn sao?”
Trần Tư Vũ gật đầu: “Đúng rồi, anh biết đấy, những kẻ đố kỵ có rất nhiều và những kẻ quái gở giống như anh cũng không ít. Lúc trước khi em lái Ferrari, đã có lời ra tiếng vào rồi.”
“Wow, không phải chứ, đó là Học viện m nhạc Quốc gia mà, có trình độ giáo dục cao nhất của nước ta trong lĩnh vực âm nhạc. Mỗi học sinh không chỉ yêu cầu năng khiếu âm nhạc tốt, mà còn phải có kết quả học tập tốt mới có thể bước vào trường của em, thì ra là thảm vậy à?” An Lương giễu cợt nói.
“Anh lại bắt đầu rồi đó, anh cũng là kẻ chướng khí đó!” Trần Tư Vũ hừ nhẹ.
Thành tích học tập và phẩm chất con người có liên quan tới nhau không?
Dĩ nhiên là không!
Các trường đại học hàng đầu sẽ không có kiểu người quái gở và đố kỵ sao?
Không thể nào!
Đừng nói đến Học viện m nhạc Quốc gia, cho dù là Học viện nghề Ngũ Đạo Khẩu và Đại học Đế Đô, hai trường học danh tiếng nhất cả nước, chẳng phải cũng có kiểu người quái gở và đố kỵ sao?
Trình độ văn hóa của và khả năng học tập của mỗi người thực sự không nhất thiết phải có liên quan.
Chỉ có thể nói rằng tiếp nhận giáo dục càng nhiều sẽ có khả năng tốt hơn về trình độ văn hóa, nhưng cũng không phải hoàn toàn liên quan tới nhân quả.
'Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tặng đàn Piano cho Học viện m nhạc Quốc gia.'
'Phần thưởng Nhiệm vụ: Nâng cấp trình độ piano lên trình độ diễn tấu.'
'Hình phạt thất bại: Không có.'
Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra nhiệm vụ, có điều nhiệm vụ này...
Chờ đã!
Nhiệm vụ này không phải là nhiệm vụ thất bại đầu tiên của An Lương sao?
Vào thời điểm đó, Trần Tư Vũ mong rằng cô có thể giành được cơ hội biểu diễn trong cuộc thi Violon và Piano trên đài Truyền hình Quốc gia. Cho nên cô ấy hy vọng rằng An Lương sẽ không gian lận, vì vậy mà An Lương đã có nhiệm vụ thất bại đầu tiên.
Cuối cùng thì nhiệm vụ này đã trở lại à?
Được lắm, được lắm!
Nhân Sinh Người Thắng không cho phép thất bại, dù thất bại một lần chúng ta cũng có thể lội ngược dòng, có thể làm lại. An Lương hiểu ý của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nhân nhiệm vụ này cậu có thể giải quyết những phiền toái của Trần Tư Vũ!