Chương 352: Mời cả làng ăn cơm sao?
Trung tâm mua sắm SKP ở Đế Đô là trung tâm mua sắm hàng đầu, nơi này hội tụ các thương hiệu hàng đầu ở khắp nơi trên thế giới. Nhà để xe ở đây được mệnh danh là nhà để xe sang trọng nhất Đế Đô.
Tuy có hơi khoa trương nhưng cũng không khác như thế là bao nhiêu..
Trần Tư Vũ là một cô gái xinh đẹp với đôi chân dài, da trắng nõn, thuộc dạng vạn dặm mới tìm được một người lại ngồi một mình trong quán cà phê Starbucks. Dù cô có bạn trai hay không có bạn trai đều dễ thu hút mấy kẻ thích bắt chuyện.
Suy cho cùng, đàn ông cặn bã rất nhiều, họ không quan tâm đến việc phụ nữ xinh đẹp có bạn trai hay không. Dù sao cũng không phải tiến vào cuộc sống, chỉ tiến vào...
Ặc!
Đàn ông cặn bã đúng là cặn bã!
“Này người đẹp, đang ngồi một mình à?” Một chàng trai mặc áo phông Balenciaga, quần jean xanh nước biển hợp thời trang quốc gia, cộng với giày Louis Vuitton và các loại trang sức Chrome Hearts đến chủ động bắt chuyện.
Chàng trai trẻ móc chìa khóa ô tô Porsche lên ngón tay, mặt có logo ô tô trên chìa khóa chĩa vào mặt Trần Tư Vũ, khi đang nói thì lâu lâu gã ta lại chạm vào chiếc nhẫn Chrome Hearts.
Những chi tiết nhỏ này ngay lập tức thể hiện rằng gã ta là một tên cặn bã.
Dù sao vừa bước tới đã khoe chìa khóa ô tô và trang sức để thể hiện lên giá trị của bản thân. Như thế không phải đàn ông cặn bã thì là gì?
Trần Tư Vũ liếc nhìn đối phương một chút, cô học thái độ quái gở giống như An Lương: “Chẳng lẽ là đang ngồi với một con chó sao?”
Chàng trai trẻ vẫn giữ nụ cười: “Người đẹp, cô thật là hài hước!”
Trần Tư Vũ đánh giá chàng trai trẻ từ trên xuống dưới, vừa rồi cô có đi dạo ở Balenciaga với Hồ Tiểu Ngư, cô lại mô phỏng thái độ quái gở lần nữa.
“Chỉ là một chiếc Porsche nhỏ, đừng có khoe, vô nghĩa lắm.” Trần Tư Vũ thẳng tay phá vỡ ý định của đối phương, cô không có khoác lác, đối với cô những chiếc Porsche bình thường quả thực gần như vô nghĩa.
“Chiếc nhẫn của cậu, tôi không biết, trông khá bình thường, cậu cứ xoay qua xoay lại, tôi không biết nó là bao nhiêu, dù sao trông nó cũng khá rẻ.” Trần Tư Vũ vẫn trong trạng thái quái gở.
“Nhân tiện nếu cậu thích Balenciaga, phong cách mới của họ rất đẹp, cậu có thể đi xem sao.” Trần Tư Vũ đánh đòn tâm lý, nói.
Khuôn mặt của chàng trai trẻ thay đổi.
Trần Tư Vũ lấy chìa khóa xe Rolls-Royce Ghost ra: “Thực ra tôi rất thích Porsche, nhưng loại tôi thích nhất là 911 TurboS, còn muốn hỏi gì không?”
“Cô...” Chàng trai trẻ cảm thấy thật mất mặt, vừa định bộc phát cơn giận thì có chàng trai khác bước tới. Cậu ta túm lấy chàng trai trẻ và nhanh chóng xin lỗi Trần Tư Vũ.
“Xin lỗi chị dâu, anh em của tôi không hiểu chuyện, xin tha lỗi.” Thái độ của chàng trai trẻ mới rất khách sáo.
Trần Tư Vũ nhìn đối phương, cô suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Cậu là... chủ chiếc Ferrari 488 Pista sao?”
“Đúng vậy, chị dâu, tôi tên là Trần Minh, thằng nhóc này là Trần Khải. Em họ của tôi, nó không hiểu chuyện, xin chị dâu đừng so đo với nó.” Trần Minh nói xong, lập tức vỗ mạnh vào gáy Trần Khải.
“Mau xin lỗi chị dâu đi!” Trần Minh nghiêm khắc nói.
Mặc dù Trần Khải không hiểu tại sao Trần Minh lại tức giận như vậy, nhưng đúng là anh ta là em họ của Trần Minh, vị trí của gã ở Đế Đô hiện tại là nhờ có Trần Minh mới có nên đương nhiên gã ngoan ngoãn làm theo.
“Xin lỗi chị dâu, xin chị tha thứ.” Trần Khải cúi đầu.
Trần Tư Vũ liếc nhìn Trần Khải đang xin lỗi, sau đó nhìn Trần Minh, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, không sao đâu, sau này làm người tốt một chút!”
“Dạ, dạ, dạ chị dâu dạy bảo rất đúng, tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay.” Trần Minh đáp lại.
“Mà chị dâu đang đợi Lương ca sao?” Trần Minh thuận miệng hỏi.
Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừ, lát nữa anh ấy đến đây.”
“Vậy được rồi, chúng tôi không quấy rầy chị dâu nữa, chút nữa tôi sẽ gửi tin nhắn xin lỗi Lương ca, thật xin lỗi chị dâu.” Trần Minh lễ phép nói.
Trần Tư Vũ cũng không nói gì thêm nữa.
Trần Minh tự giác đưa Trần Khải đi, khi hai người bước ra khỏi cửa hàng Starbucks. Trần Minh đột nhiên tức giận nói: “Trần Khải, mày có thể không gây chuyện không, tao mới đi vệ sinh một chút, mày đã mang đến phiền phức cho tao rồi.”
Trần Khải không thể không phản bác: “Anh à, cô ấy là ai? Em nhìn thấy cô ấy ăn mặc bình thường nên em nghĩ đó chỉ là một người bình thường. Vì vậy nên em mới đến bắt chuyện và làm quen với cô ấy.”
“Có người lần trước cũng y như mày đến bắt chuyện, bây ảnh trắng đen đã được dán trên tường, ghi rõ mời cả làng ăn cơm, mày thực sự muốn bắt chuyện à?” Trần Minh hỏi ngược lại.
“Ôi đệch?” Trần Khải giật mình, “Cô ấy… cô ấy… là… bạn gái của “mãnh nhân Thịnh Khánh” sao?
“Ừ!” Trần Minh đáp lại.
“Cái này... anh à, lời xin lỗi của em lúc nãy có đủ chân thành không? Em có nên quay lại xin lỗi cẩn thận hơn chút nữa không? Em quỳ một gối xuống cũng được, nếu còn không được thì quỳ hai gối cũng không sao.” Trần Khải bị dọa đến đái ra quần.
Tùy tiện bắt chuyện một người, kết quả lại bắt chuyện đúng loại người này, lỡ đâu bị mời cả làng đến ăn cơm thì sao?
Trần Minh thở dài: “Đừng lo lắng, người đó không phải là người ngang ngược như vậy, lúc nãy mày xin lỗi rồi, không có vấn đề gì đâu. Được rồi, được rồi, đừng lo lắng tao đang gửi tin nhắn nói rõ chuyện này cho cậu ta.”
Trong tin nhắn Trần Minh đã thành thật giải thích sự việc này với An Lương và bày tỏ sự chân thành áy náy.
An Lương nhìn tin nhắn do Trần Minh gửi tới, ngay lập tức bật cười.
Thì ra trước đây Giả Đức Văn đã có một đóng góp lớn rồi?
Nhớ lại...
Người này đúng thật là người tốt!