Chương 365: Nhân vật chủ chốt của mỏ vàng Linh Khúc
Trong Piano City, đối mặt với câu hỏi của ông chủ Tô Tinh Hà, An Lương quả quyết đáp lại: “Tôi muốn giảm giá!”
Đây là An Lương dùng tiền của mình mua mà!
“Nếu như là giảm giá, nể mặt Học viện m nhạc Quốc gia, nếu thanh toán hết trong một lần, tôi có thể bớt đi số tiền lẻ như cậu An vừa nói.” Tô Hà Tinh đáp.
“7 vạn?” An Lương xác nhận lại.
“Ừm!” Tô Hà Tinh đáp: “Lấy số lượng làm lãi mà! Chỉ bán 1 cái thì không thể có được cái giá này nhưng nếu là 30 cái thì lại khác.”
“Có hàng luôn không?” An Lương hỏi.
“Có, đương nhiên là có, cả Đế Đô rộng lớn như này, điều 30 chiếc đàn piano U1 đến đối với tôi dễ như ăn cháo, nhưng mà phải chờ khoảng 2 tiếng, có được không?” Tô Hà Tinh thành thật nói về vấn đề điều hàng đến.
An Lương gật đầu cười: “Được! Ông chủ Tô tự tin nhỉ, ngay cả chuyện điều hàng hóa cũng nói ra được, chẳng lẽ không sợ tôi đi so giá rồi ép giá ở chỗ khác ư?”
“Giá thấp nhất ở các nơi khác cũng không thấp bằng chỗ tôi, cậu đi nơi khác so giá cũng được, nhưng mà chỉ tốn thời thôi.” Tô Hà Tinh đáp lại: “Tôi cam kết với cậu, nếu như giá các nơi khác còn thấp hơn 7 vạn, tôi hoàn lại tiền cho cậu trong vòng một tháng.”
“Ha ha ha, ông chủ Tô thật thú vị!” An Lương khen ngợi.
“Tô Tinh Hà tôi làm ăn luôn lấy uy tín làm gốc.” Tô Tinh Hà đáp.
“Được! 30 chiếc U1, mỗi chiếc 7 vạn, tôi đặt cọc trước 50 vạn, ông phải nhanh chóng điều hàng đến, tốt nhất là đưa đến Học viện m nhạc Quốc gia ngay trong hôm nay, liệu có vấn đề gì không?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên là không!” Tô Tinh Hà đáp lại một cách khẳng định.
“Quẹt thẻ!” An Lương đưa ra chiếc thẻ ngân hàng.
Lúc Tô Tinh Hà đang mải quẹt thẻ, An Lương nói với Trần Tư Vũ: “Tư Vũ, em liên lạc với cô Tôn báo chuyện này với cô đi, còn nên nói như nào thì em tự mình xem xét, được không?”
Trần Tư Vũ nhéo vào hông An Lương một cái.
“Á!” An Lương kêu lên: “Em nhéo anh làm gì hả?”
“Em còn tưởng em đang nằm mơ đây này!” Trần Tư Vũ đáp.
“Thế sao em không tự nhéo mình?” An Lương dở khóc dở cười.
“Em sợ đau!” Trần Tư Vũ nũng nịu.
Thôi không sao!
Sợ đau là phải thôi!
Trong lòng An Lương âm thầm hừ một tiếng, bà cô Đế Đô này cứ chờ đấy!
An Lương trả 50 vạn tiền cọc, hai bên để lại phương thức liên lạc xong thì An Lương nhận được điện thoại từ Công ty an toàn Nhân Nghĩa.
“Hàng đã được đưa đến điểm hẹn, vị trí cụ thể được gửi qua tin nhắn.” Nhân viên Công ty an toàn Nhân Nghĩa nói xong thì tắt máy.
“Tư Vũ, anh bận xử lý vài chuyện, em tự đi về nhé, thuận tiện thương lượng với cô Tôn chuyện quyên tặng luôn, được không?” An Lương nói.
Trần Tư Vũ bịn rịn hỏi: “Bao giờ anh về?”
“Trước tiên phải xử lý vài chuyện, sau đó đi bàn bạc với đám người Tồn Viễn, nếu như buổi trưa không về được thì buổi chiều nhất định sẽ đến quyên tặng với em, có được không?” An Lương đáp.
“Vâng!” Trần Tư Vũ gật đầu: “Có cần em đưa anh đi không?”
“Không cần đâu, em tự lái xe về nhà nhé, ngoan!” An Lương vuốt ve mái tóc mượt mà của Trần Tư Vũ.
Tiễn Trần Tư Vũ đi rồi, An Lương kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, Công ty an toàn Nhân Nghĩa có gửi địa chỉ đến, lại là khách sạn Di Hanh!
An Lương thuê xe đến khách sạn Di Hanh, cậu đứng ở đại sảnh hoàn tất thủ tục thuê một gian phòng ngay sát gian phòng của Công ty an toàn Nhân Nghĩa.
Nhưng mà khi lên nhận phòng, An Lương lại không đi vào phòng mình mà đi thẳng đến gian phòng của Công ty an toàn Nhân Nghĩa, ở bên trong phòng đã có ba người.
Một trong số đó là Hoàng Tuấn Phong, hắn ta lo lắng đi tới đi lui, hai người còn lại có khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn, không có bất kỳ đặc điểm nhận dạng nào nổi bật, nếu lẫn vào trong một đám người thì không không có gì nổi bật.
“Hoàng Tuấn Phong?” An Lương dò hỏi.
“Cậu là ai?” Hoàng Tuấn Phong hỏi ngược lại.
Hai nhân viên Công ty an toàn Nhân Nghĩa gật đầu với An Lương, một người đang đứng ở trước cửa chính, một người thì đứng ở vách phòng khách.
“Mời ngồi.” An Lương chào hỏi.
Hoàng Tuấn Phong miễn cưỡng ngồi xuống: “Rốt cuộc cậu là ai, sao lại tìm đến tôi, chuyện của ba mẹ tôi rốt cuộc là như nào?”
“Anh biết Giả Đức Văn chứ?” An Lương hỏi.
Hoàng Tuấn Phong không giấu giếm nói: “Bọn tôi quen biết nhau từ nhỏ, nhưng cậu ta chết rồi, con mẹ nó, là cậu!” Hoàng Tuấn Phong kinh ngạc nhìn An Lương.
“Xem ra anh cũng biết tôi.” An Lương gật đầu thừa nhận.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Hoàng Tuấn Phong hừ lạnh: “Nếu như cậu muốn mỏ vàng Linh Khúc thì tôi nói luôn cho cậu biết, không thể!”
“Tại sao lại không thể chứ?” An Lương vặn lại.
“Không tại sao gì hết!” Hoàng Tuấn Phong vẫn hừ lạnh: “Tôi biết là cậu giết chết Giả Đức Văn, còn giả thành tai nạn xe cộ, nhưng cậu tưởng tôi sợ chết sao?”
“Bố mẹ anh chết vì tai nạn xe cộ nhỉ?” An Lương hỏi.
Hoàng Tuấn Phong mặt tái mét, cậu ta cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào An Lương.
“Nếu như cậu muốn làm tôi tức giận thì tôi chỉ có thể nói rằng cậu đã thành công rồi đấy!” Hoàng Tuấn Phong giống như một con sói hung ác với ánh mắt sắc lẹm.
An Lương móc điện thoại ở trong túi ra, thực hiện vài thao tác trên màn hình sau đó đặt xuống bàn trà: “Anh tự xem đi!”