Chương 364: Hàng đã về, đi chọn đàn
Bữa sáng hôm nay chủ yếu toàn là hải sản để bổ sung chất đạm.
Mọi người đều biết An Lương là một người chơi hệ song thiên phú! Sẽ không ai không biết bổ sung chất đạm có nghĩa là gì đâu nhỉ?
Lúc đang dùng bữa, điện thoại của An Lương kêu lên, màn hình hiển thị số lạ, An Lương vơ lấy chiếc tai nghe không dây nhét vào lỗ tai.
“Alo?” An Lương lên tiếng trước.
“Hàng đã được chuyển về Đế Đô, anh định nhận như nào ạ?” Một giọng nói trầm thấp đáp lại.
An Lương thuận miệng nói: “Các anh tự chọn địa điểm đi!”
“Rõ rồi.” Bên kia tắt máy.
Trần Tư Vũ tò mò hỏi: “Anh có việc bận à?”
“Ừ, có chút chuyện nhỏ thôi, chúng ta cứ ăn cơm đã, sau đó đi chọn đàn.” An Lương nói.
Trần Tư Vũ cảm động nhìn An Lương, đột nhiên lên tiếng hỏi: “An Lương, anh yêu em không?”
An Lương cười, nhéo nhéo chóp mũi của Trần Tư Vũ: “Nếu không thì sao?”
“Hừ!” Trần Tư Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Ăn sáng xong, Trần Tư Vũ lái xe BMW M8 phiên bản sấm sét chở An Lương đến Piano City, chưa đầy nửa giờ sau, Trần Tư Vũ đã chở An Lương đến cửa tiệm độc quyền Piano Yamaha.
Lần trước lúc Trần Tư Vũ và An Lương bàn bạc, trong lòng Trần Tư Vũ đã có đáp án, nếu như phải lựa chọn thì piano của Yamaha là lựa chọn tốt nhất.
Không phải đàn của Yamaha tốt nhất mà là xét tổng các yếu tố giá cả, chất lượng, âm sắc, cùng với độ bền và các yếu tố khác thì đàn piano của Yamaha là lựa chọn phù hợp nhất.
Giá của đàn Yamaha tương đối rẻ, chất lượng ổn định, âm sắc cũng tốt, độ bền thì khỏi cần bàn.
Ở trong Piano City, An Lương và Trần Tư Vũ đi xem qua các loại đàn, chủ yếu là xem đàn Piano Yamaha, mặc dù An Lương không thiếu tiền nhưng cũng chưa giàu đến mức tặng cho trường đàn Steinway nhỉ?
Lựa chọn lên xuống, Trần Tư Vũ nghiêng về đàn piano Yamaha dòng U, bởi vì dòng này thường được học viện âm nhạc, các nhạc sĩ và người yêu đàn lựa chọn.
Dòng này phân làm ba loại, U1J có giá 55880 tệ, U1 có giá 78880 tệ và U3 có giá là 91880 tệ.
Yamaha định giá theo thói quen của người dân Hạ Quốc, trong giá nhất định phải có con số may mắn!
Trần Tư Vũ chọn loại U1J, cô nhẩm tính mua 30 chiếc nếu mặc cả bớt đi 880 tệ lẻ thì chắc cũng dễ, cuối cùng chỉ cần trả có 165 vạn mà thôi.
Ban đầu Trần Tư Vũ cảm thấy 165 vạn rất nhiều, nhưng tối hôm qua ở SKP cô còn mua bốn món trang sức Van Cleef & Arpels, cho nên Trần Tư Vũ bỗng nhiên thấy 30 chiếc đàn piano cũng không quá đáng.
An Lương búng một cái lên trên trán Trần Tư Vũ: “Em ấy à, chúng ta lấy loại U1 đi, không tốt nhất cũng không kém nhất, chọn loại trung là ổn nhất.”
Loại kém nhất sẽ dễ bị mấy đứa hay ghen ăn tức ở chê bai, mấy bà tám chuyện sẽ tám chuyện lên tám chuyện xuống.
Mà loại cao cấp nhất thì mấy người này vẫn sẽ kỳ quặc y như vậy.
“Ông chủ, chúng tôi muốn mua loại U1, ông xem có khuyến mãi gì không?” An Lương dò hỏi.
Ông chủ của Piano City là một người trung tuổi nhã nhặn, ông ta cười nói: “Anh bạn này thật có mắt nhìn đấy! Đàn U1 của Yamaha tốt khỏi bàn, so với các loại đàn cùng một phân khúc thì âm sắc tuyệt vời, chất lượng ổn định, độ bền cao nên được các học viện âm nhạc lớn, các nhạc công vô cùng ưa thích.”
“Dừng dừng dừng, ông dừng chém gió nữa, ông cứ nói thẳng ra là có giảm giá gì không?” An Lương cắt đứt những lời quảng cáo của ông ta.
Đây là Piano City chứ có phải là Pan Garden đâu mà kể lể những chuyện bối cảnh dông dài làm gì?
Mua đàn mà cứ làm như đi mua đồ cổ không bằng!
Người trung niên nhã nhặn cười đáp: “Tôi thấy anh bạn cũng biết đàn, bớt cho cậu số lẻ thấy thế nào?”
“Bảy vạn?” An Lương hỏi ngược lại, đồng thời ăn bớt luôn 8880 tệ lẻ phía sau.
“Khụ khụ!” Người trung niên nhã nhặn không nhịn được ho khan: “Anh bạn à, sao cậu ác thế, ý tôi là bớt 80 tệ thôi.”
“Chẳng lẽ Yamaha quy định 80 tệ này là số tiền lẻ chắc?” An Lương không khỏi hoài nghi.
Ông chủ trung niên nhã nhặn cười khổ.
“Nếu như chúng tôi mua nhiều thì sao?” An Lương gặng hỏi.
Ông chủ trung niên nhìn An Lương đầy vẻ kinh ngạc, đàn chứ có phải củ cải trắng đâu mà bán sỉ, định chơi ông đây hả?
“Anh bạn này, cậu định mua mấy chiếc, tính mở cửa hàng bán đàn hay là mở phòng luyện nhạc?” Ông chủ trung niên nhắc nhở: “Nếu như như để bán hoặc là mở phòng thì không nên mua loại đắt như này, chúng tôi có loại rẻ hơn đấy.”
Ông chủ này khá tốt bụng đấy!
Đối với ý tốt của ông chủ, An Lương hỏi: “Ông chủ tên họ là gì?”
“Tôi họ Tô, Tô Tinh Hà, đã nghe qua Trân Lung kỳ trận chưa? Trùng tên trùng họ.” Ông chủ Tô Tinh Hạ tự giễu.
“Ông chủ Tô, chào ông, tôi là An Lương. Chúng tôi là sinh viên Học viện m nhạc Quốc gia, lần này muốn chọn mua 30 chiếc đàn cho Học viện m nhạc Quốc gia, ông thử xem xem có giảm giá được hay không?” An Lương lại dò hỏi thêm lần nữa.
“Có đúng là giảm giá không?” Tô Hà Tinh hỏi.
Tiền giảm giá và tiền hoa hồng không giống nhau!
Cho nên mức giảm giá tất nhiên cũng không giống nhau.