Chương 377: Phá vỡ quy tắc, phần thưởng Thiên Tú!
Ghế dài Chí Tôn 888 của quầy bar.
Lời nói của An Lương như biến thành một thanh kiếm, một kiếm rồi một kiếm mà đâm vào Vương Thụy.
Trước những câu hỏi này, anh ta không biết nên phản bác như thế nào bởi vì lời nói của An Lương quả thật rất đúng.
Nhưng câu hỏi cuối cùng, anh ta phản bác: “Chẳng lẽ không phải kẻ mạnh sẽ có được tất cả sao?”
“Dựa theo suy nghĩ của anh, thì bây giờ chúng tôi thắng là có vấn đề sao?” An Lương hỏi lại.
Vương Thụy giật mình!
“Chúng tôi liên minh nhiều nơi, lại có thêm sự ủng hộ của Hoàng Tuấn Phong, chẳng lẽ như thế còn không đối phó được với nhà họ Vương mấy người sao?” An Lương tiếp tục hỏi.
Cho dù là nhà họ Lý, nhà họ Vân hay là nhà họ Tiền, đều không kém cạnh gì nhà họ Vương, ba nhà liên minh lại nhà họ Vương dựa vào cái gì để đấu nổi chứ?
“Anh cảm thấy người mạnh sẽ có được tất cả, vậy bây giờ chúng tôi so với anh còn mạnh hơn, chúng tôi thắng, hợp tình hợp lý không?” An Lương hỏi.
Vương Thụy trầm mặc.
“Tiêu chuẩn kép sao?” An Lương nhìn Vương Thụy trầm mặc, thì biết rõ Vương Thụy là một con chó tiêu chuẩn kép điển hình.
“Anh mạnh hơn so với người khác, anh mới cảm thấy người mạnh sẽ có được tất cả. Nhưng bây giờ lại yếu hơn so với chúng tôi, có phải cảm thấy sai rồi không?” An Lương hỏi thăm.
Thật sự thì An Lương đã đoán đúng!
Vương Thụy thật sự cảm thấy như thế.
“Trong lòng không muốn thì đừng đổ cho người khác!” An Lương giải thích: “Bây giờ đã nhận ra sai lầm của mình rồi chứ?”
“Giữa chúng ta còn có cơ hội hợp tác không?” Vương Thụy nhịn không được hỏi lại. An Lương lập tức nở nụ cười.
Tiền Tiểu Cương nói tiếp: “Có phải mày không biết xấu hổ không?”
Vân Hải Dương giễu cợt: “Bây giờ chúng tôi đã đá nhà họ Giả đi, con trai duy nhất của nhà họ Hoàng cũng đã đem tất cả quyền ở mỏ vàng Linh Khúc vào tập đoàn vàng Hợp Thắng Cùng Thắng, những thông tin này chẳng lẽ mày tra không được sao?”
Vương Thụy trầm mặc.
Thực sự thì do tra được những tin tức này nên anh ta mới đến tìm đám người An Lương.
Lý Tồn Viễn thở dài nói: “Vương Thụy, anh đi đi, chuyện này anh sai từ đầu tới đuôi rồi.” Vương Thụy hít sâu một hơi, anh ta nhìn nhìn An Lương nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu!” “Anh hỏi đi!” An Lương nhìn Vương Thụy nói.
“Cậu có nghĩ tới việc, tôi có thể sẽ phá vỡ quy tắc không?” Vương Thụy hỏi.
“Vương Thụy!” Lý Tồn Viễn nhìn chằm chằm Vương Thụy.
Vân Hải Dương lớn tiếng nói: “Vương Nhị Cẩu, mày điên rồi sao?”
Tiền Tiểu Cương đứng lên: “Mày uống nhiều quá hay gì?”
Đối mặt sự uy hiếp của Vương Thụy, An Lương chỉ bình tĩnh nhìn anh ta. Bởi vì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng có tặng cậu năng lực linh cảm nguy hiểm mà bây giờ lại không có bất kỳ phản ứng gì: “Tôi cũng muốn hỏi một câu.”
“Hỏi gì?” Vương Thụy nhìn An Lương.
“Anh có nghĩ tới bây giờ anh giống như Giả Đức Văn hay không?” An Lương vừa nói vừa ngồi vào ghế, tựa lưng ở trên ghế sa lông, hai chân bắt chéo.
Vương Thụy sửng sốt một chút.
“Tại sao lịch sử luôn lặp lại chứ?” An Lương giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Trong lịch sử phong kiến Vương triều, mỗi nguyên nhân dẫn đến diệt vong điều giống nhau, nhưng tại sao lịch sử luôn diễn ra lặp lại chứ?”
“Anh dạy Giả Đức Văn phá vỡ quy tắc, anh tự tay khiến anh ta từng bước rơi xuống hố lửa. Anh trơ mắt nhìn khung ảnh trắng đen của anh ta treo trên tường, chẳng lẽ cũng không học được bài học gì sao?” An Lương lạnh nhạt hỏi.
“Trong điều tra của lính tuần lại không có bất kỳ chứng cớ nào để buộc tội tôi, cũng không có bất kỳ liên quan gì đến tôi, anh đoán thử xem làm sao tôi có thể làm được như vậy nhỉ?” An Lương nhìn Vương Thụy.
Cảm xúc của Vương Thụy vừa mới bị cồn kích thích dần dần hạ xuống, trán của anh ta chảy ra mồ hôi lạnh, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra An Lương là ai, và nắm trong tay sức mạnh thế nào.
Nhưng anh ta vẫn không chịu thua, anh ta đứng dậy quay người rời đi.
“Tôi chưa nói rằng anh có thể đi!” Giọng nói của An Lương cũng không lớn, nhưng lại khiến cho Vương Thụy dừng bước.
“Cậu muốn làm cái gì?” Vương Thụy hỏi lại.
“Anh yên tâm, tôi là một người vô cùng tuân thủ quy tắc nên tôi cũng ưa thích người biết tuân thủ quy tắc. Chúng ta là người tài của thế giới văn minh này, nên phá vỡ quy tắc cũng giống như chúng ta bị sỉ nhục vậy.” An Lương giải thích.
“Lúc trước bởi vì anh không phá vỡ quy tắc nên tôi chắc chắn sẽ không phá vỡ quy tắc. Anh có thể thử xem là ngàn ngày phòng trộm của tôi lợi hại hơn, hay là đột nhiên tập kích của anh lợi hại hơn.” An Lương thể hiện thái độ.
“Đương nhiên, nếu như anh phá vỡ quy tắc, tôi sẽ trả lại như thế nào, đến mức độ gì, hoàn toàn dựa theo mức độ phá bỏ quy tắc của anh. Cho nên nếu không có chiến lược vẹn toàn, tôi khuyên anh nên làm việc cẩn thận, nếu không thì lại gặp phải một đánh của tôi.” An Lương lên giọng.
“Anh sẽ không chịu nổi!” An Lương lạnh lùng: “Bây giờ anh có thể đi!”
Vương Thụy rất muốn dọa lại, nhưng nhìn thấy vết xe đổ của Giả Đức Văn còn treo trên tường, cuối cùng anh ta trầm mặc rời đi.
Tiền Tiểu Cương nhìn Vương Thụy không nói tiếng nào rời đi, cậu nhìn về phía An Lương nói: “Con mẹ nó! An Lương, cậu giỏi lắm! Mắng Vương Nhị Cẩu đến mức một lời cũng không dám nói.”
Vân Hải Dương tán thành: “Đúng vậy! Lương ca của chúng ta đẹp trai quá.”
Lý Tồn Viễn cũng cảm thán nói: “Lần này An Lương đối đầu với Vương Thụy, đúng là Thiên Tú An Ca!”
'Tinh!'
'Chúc mừng ký chủ thu hoạch được thành tựu:【Thiên Tú】, thành công dọa được Vương Thụy, thu được khen thưởng đặc biệt: nhan trị +1!'
'Phần thưởng có hiệu lực đến cuối tháng mười.'
An Lương lộ ra nụ cười nhạt.
Có thể!
Vương Thụy này xem ra vẫn có chút đóng góp cuối cùng!
An Lương vô cùng ưa thích khen thưởng này, dựa theo trạng thái của phần thưởng này thì bắt đầu từ ngày một tháng sau, vậy chỉ số nhan sắc 78 điểm của cậu hoàn toàn có hiệu lực đúng không?
Tiếp tục cố gắng, cố gắng, chín mươi điểm là trai đẹp vạn dặm mới tìm được một người, đây có phải là niềm hi vọng cho tương lai không?