Chương 376: Cho anh thêm một cơ hội sao?
“An Lương, tôi mời cậu một ly!” Tiền Tiểu Cương nâng chén. “Cảm ơn lúc trước cậu Lương đã chịu để mắt tới Tiền Tiểu Cương này!”
An Lương cũng ly với Tiền Tiểu Cương: “Tiểu Cương, khách sáo quá rồi, cũng là do trước đây cậu đã tin tưởng tôi vô điều kiện nên chúng ta mới có ngày hôm nay.”
Vân Hải Dương đụng Tiền Tiểu Cương:”Hai anh nhà cậu lại làm trò sao?”
Tiền Tiểu Cương lập tức chửi bậy: “Còn không phải sao? Bọn họ một khóc hai nháo, còn chút nữa là treo cổ rồi, đòi cổ phần mỏ vàng!”
“Cha cậu không đồng ý chứ?” Vân Hải Dương hỏi.
“Ông ấy dám sao?” Tiền Tiểu Cương cười lạnh: “Nhà tôi và nhà Tồn Viễn không giống nhau, nhà chúng tôi là cha tôi làm chủ.”
“Vậy là được rồi!” Vân Hải Dương đáp lại.
Vân Hải Dương vừa hết câu, Vương Thụy cũng đang đi tới, anh ta nhìn thấy bốn người An Lương lập tức hừ lạnh: “Ăn mừng sao?”
Tiền Tiểu Cương cười lạnh nói: “Vương Nhị Cẩu, mày tới đây làm gì?”
Vương Thụy căn bản không đáp lại lời của Tiền Tiểu Cương mà cậu nhìn sang An Lương nói: “Là tôi xem thường cậu rồi!”
“Không phải anh vẫn luôn xem thường tôi sao?” An Lương mỉm cười đáp lại. “Hoàng Tuấn Phong ở chỗ nào?” Vương Thụy hỏi.
“Sao anh lại nghĩ chúng tôi biết chứ?” An Lương hỏi lại.
“Giả bộ làm cái gì chứ?” Vương Thụy lạnh lùng nhìn An Lương.
An Lương làm động tác mời ngồi: “Uống hai ly được không?”
Vương Thụy không khách khí ngồi ở ghế tròn đối diện An Lương, anh ta tự mình rót một ly Armand de Brignac, nâng ly nói: “Cạn ly!”
An Lương cũng chạm một cái nói: “Cạn ly!”
Hai người đều uống một hơi cạn sạch, Vương Thụy mở miệng nói: “Mấy người đụng tới cổ phần nhà họ Giả đúng không?”
“Đúng!” An Lương thừa nhận.
“Tốt!” Vương Thụy rót cho mình và An Lương một ly: “Cạn ly!”
“Cạn ly!” An Lương lại cùng Vương Thụy cụng một cái, cũng một ly uống cạn. “Mấy người khống chế Hoàng Tuấn Phong sao?” Vương Thụy hỏi thăm.
“Không sai!” An Lương tiếp tục thừa nhận.
Hai người rất ăn ý, Vương Thụy uống một ly rượu, An Lương trả lời một vấn đề.
Vương Thụy lại rót một ly cho An Lương, ly của anh ta cũng đầy rượu: “Ngay từ đầu là do các người diễn kịch gạt tôi, cố ý kéo dài thời gian, sao đó thẳng tay cầm lấy quyền mỏ vàng ở Linh Khúc sao?”
“Đương nhiên!” An Lương lần nữa thừa nhận.
“Giỏi lắm!” Vương Thụy cảm thán nói.
“Dù sao khi đó là do anh bày mưu với tôi, mặc dù là chuyện của Giả Đức Văn nhưng anh cảm thấy tôi sẽ quên sao?” An Lương hỏi lại.
“Tự phạt ba chén, nhất tiếu mẫn ân cừu được không?” Vương Thụy hỏi.
“Anh đoán thử xem?” An Lương hỏi lại.
“Nếu như trước đây chúng ta không phải kẻ thù thì có thể trở thành bạn hay không?” Vương Thụy hỏi.
An Lương suy nghĩ một chút, mới đáp lại: “Có! Con người của tôi rất thích kết bạn, nhưng đó là chuyện của tôi. Mặc dù anh và bọn Tiểu Cương, Hải Dương có mâu thuẫn, nhưng đó là mâu thuẫn của các người. Tôi có thể cùng bọn họ trở thành bạn, tôi cũng có thể cùng anh trở thành bạn.”
“Cậu không sợ bọn họ để bụng sao?” Vương Thụy cố ý hỏi lại.
“Nói công khai, như vậy rất thẳng thắn, cũng vì vậy mà anh lại rơi xuống tầm thường!” An Lương đáp lại.
“Đáng tiếc!” Vương Thụy đáp lại.
“Không có đáng tiếc, chỉ có kết quả là quan trọng nhất. Cho dù cho anh thêm một cơ hội, anh cũng sẽ giống như bây giờ, anh và bọn Tiền Tiểu Cương có mâu thuẫn, anh lập tức sẽ đối phó tôi, căn bản anh không coi tôi là bạn.” An Lương chứng minh nói.
“Bây giờ anh muốn làm bạn cùng tôi là bởi vì tôi bày ra năng lực và thực lực của mình, anh mới có thể muốn làm bạn cùng tôi. Nhưng anh biết không, tôi và nhóm Tồn Viễn chỉ quen biết nhau thông qua triển lãm xe, tôi không biết thân phận của bọn họ, chúng tôi chỉ dùng xe để kết bạn mà thôi.” An Lương giải thích.
Lý Tồn Viễn khẳng định tán thành: “Đúng vậy, lúc đầu là do chúng ta dùng xe kết bạn.”
An Lương tiếp tục nói: “Cách thức anh kết giao bạn bè giống như là thêm một khối u ác tính cho mình vậy, chỉ kết bạn với những người đem lại lợi ích cho mình, nhưng bạn bè như vậy không phải chỉ là loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau sao?”
“Anh hỏi thử nhóm Tồn Viễn đi, chúng tôi có lợi dụng lẫn nhau không?” An Lương hỏi. Vương Thụy nhìn về phía ba người Lý Tồn Viễn.
“Tôi trả lời giúp bọn họ! Chúng tôi dùng chuyện mỏ vàng Linh Khúc để chứng minh, khi tôi đưa ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của họ là bảo vệ ích lợi của tôi, để tránh việc tôi bị thế lực phía sau của bọn họ gây tổn hại. Mặc dù giống như là bắt tay với người ngoài, nhưng đứng ở lập trường của nhóm bọn họ, họ cũng không có sai.” An Lương tiếp tục nói rõ.
“Bởi vì mỏ vàng Linh Khúc vốn cũng không phải là lợi ích của gia tộc bọn họ, mà là lợi ích do tôi mang tới. Tôi có thể mang tới lợi ích cho bọn họ, phản ứng đầu tiên của bọn họ là bảo vệ ích lợi của tôi. Đây mới thật sự là bạn, anh hiểu không?” An Lương nhìn nhìn Vương Thụy nói.
Vương Thụy có chút choáng váng, anh ta không thể tin được nhìn về phía ba người Lý Tồn Viễn: “Các người có biết quy mô của mỏ vàng Linh Khúc hay không?”
“110 ức đến 125 ức sao?” Tiền Tiểu Cương đáp lại.
Vân Hải Dương đáp lại nói: “Bọn tôi điều biết.”
“Mấy người...” Vương Thụy không biết nên nói gì, chẳng lẽ anh ta thật sự sai rồi sao?
Nhưng cách làm giống như anh ta… đây không phải là cách tốt nhất để đạt được lợi ích sao?
“Vẫn là không thể nhận ra sai lầm của mình đúng không?” An Lương thở dài.
“Nếu như nhà họ Vương các người lòng dạ ngay thẳng, thì mỏ vàng Linh Khúc có liên quan đến nhà họ Vương mấy người sao, lúc đầu chắc là không có bất kỳ liên quan gì đúng không?” An Lương nhắc nhở.
“Lúc trước anh nói có một số người không biết thân biết phận mà bày đặt đòi nhiều lợi ích, nhưng anh biết thân biết phận sao, nhà họ Vương mấy người dựa vào cái gì lại muốn nhiều lợi ích hơn chứ?” An Lương hỏi lại.
“Là do các người mạnh hơn sao?” An Lương cười lạnh.
(1)Nhất Tiếu Mẫn n Cừu: cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa.