Chương 385: Gây thù hằn khắp nơi?
Mục đích bọn họ muốn mỏ vàng Linh Khúc tất nhiên là vì ổn định cục diện của nhà họ Vương!
Mỏ vàng Linh Khúc và Tập đoàn vàng Phúc Quý quả thật là một đôi trời sinh.
Từ lúc khai thác quặng đến tiêu thụ đầu ra đều chung một nguồn, như vậy lợi nhuận chắc chắn sẽ tăng lên, hoàn toàn không có người trung gian kiếm khoản chênh lệch.
Ngày lão già họ Vương lấy được quyền sở hữu của mỏ vàng Linh Khúc, thậm chí là quyền đại diện, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi nguy cơ đang tiềm tàng.
“Lúc trước tôi đã điều tra ra một việc, tài chính của nhà họ Vương có giá trị hơn xa lượng vàng được thế chấp, bọn họ đã thế chấp tổng cộng 60 tấn vàng, từ đầu đến cuối đã lấy tín dụng 180 ức từ Ngân hàng Thương mại Đế Đô.” An Lương nói rõ.
“Sau đó bọn họ lại dùng khoản tín dụng này và biên lai nhận tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, tìm đến cơ quan tài chính để lưu thông tiền tệ một lần nữa. Nói đơn giản là cùng buôn bán vàng, có hai lần nhổ lông dê. Đầu tiên là lưu trữ lãi ở Ngân hàng Thương mại Đế Đô, sau đó lại tìm cơ quan tài chính để lưu thông lãi, tuy rằng lượng lãi ở bên cơ quan tài chính sẽ ít hơn một chút, nhưng tối thiểu cũng phải trên trăm ức.” An Lương bổ sung.
Nói thật, An Lương rất nể lão Vương, nhổ lông dê hai lần thật là kế hay!
Lúc trước An Lương cũng đang muốn nhổ lông dê hai lần, không ngờ lại bị Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhìn thấu.
“Bây giờ chúng ta chỉ cần tuồn ra tin tức Tập đoàn vàng Phúc Quý dùng vàng giả để thế chấp cho Ngân hàng Thương mại Đế Đô, cơ quan tài chính bị gian lận tất nhiên sẽ tìm tới gây chuyện với Tập đoàn vàng Phúc Quý.” An Lương giải thích.
Tiền Tiểu Cương tò mò: “Loại tin tức bịa đặt này mà cơ quan tài chính cũng tin à?”
“Nếu cậu cho Tập đoàn vàng Phúc Quý vay một trăm ức, cậu thấy tin tức này thì cậu có dò hỏi hay không?” An Lương hỏi Tiền Tiểu Cương.
“Nhất định phải dò hỏi chứ!” Tiền Tiểu Cương đáp lời.
“Cho nên cậu nghĩ cơ quan tài chính có tin hay không?” An Lương nở nụ cười.
Lý Tồn Viễn đứng bên cạnh bổ sung: “Tuy chuyện này chỉ là nghi ngờ vô cớ, nếu chúng ta muốn điều động tuần tra hoặc để cơ quan tiến hành điều tra xác minh, trong tình huống không có chứng cứ thì quả thật không thể.”
“Nhưng giống như Lương ca đã nói, chỉ cần chúng ta phát tán tin tức trên Internet rằng Tập đoàn vàng Phúc Quý dùng vàng giả để thế chấp cho Ngân hàng Thương mại Đế Đô, cơ quan tài chính bị Tập đoàn vàng Phúc Quý gian lận làm sao có thể thờ ơ?” Lý Tồn Viễn cảm thán, nhìn An Lương.
“Lương ca, thằng em này phục rồi, cậu khống chế tâm lý con người quá giỏi!” Lý Tồn Viễn khen ngợi.
Biện pháp của An Lương thật ra chính là tâm lý học.
Đối với cơ quan điều tra và tuần tra mà nói, trách nhiệm của bọn họ chỉ là điều tra tội phạm. Trong tình huống không có chứng cứ chứng minh là đã phạm tội, quả thật bọn họ không thể quan tâm.
Về phần vàng có thật sự là giả hay không?
Xin thứ lỗi!
Chuyện ấy không liên quan gì đến lợi ích của bọn họ cả.
Nhưng cơ quan tài chính thì không như vậy, bọn họ còn đang cho Tập đoàn vàng Phúc Quý vay tiền kìa, nếu vàng đúng là giả, chẳng phải bọn họ sẽ bị thiệt hại to lớn hay sao?
Khi liên quan đến lợi ích của bản thân thì ai có thể dửng dưng được?
Hơn nữa, đối với cơ quan tài chính, coi như vàng của Tập đoàn vàng Phúc Quý được lưu trữ ở Ngân hàng Thương mại Đế Đô là thật, vậy thì kiểm tra một chút cũng đâu có sao?
Đơn giản chỉ là tốn chút thời gian mà thôi!
Dù sao cũng đã dính dáng đến khoản tiền trên cả trăm triệu, chẳng lẽ dùng một chút thời gian cũng không được?
Đây là vấn đề tâm lý học điển hình, chỉ có khi nào liên quan đến lợi ích của bản thân mới có thể gây chú ý!
Giống như khi ôm một chậu xương rồng đi ngang qua một con phố đông đúc sầm uất, nếu chỉ kêu vài tiếng “nhường đường một chút”, có lẽ sẽ chẳng có bất kỳ ai nhường cả, cho dù thấy cũng sẽ phớt lờ.
Bởi vì sẽ không có ai để ý đến chuyện này cả, chả có ích gì cho bản thân, tại sao lại phải nhường đường?
Nhưng nếu kêu lên: “Nhường đường một chút, cẩn thận đâm trúng người!”
Người đi đường còn có thể phớt lờ ư?
E rằng là không!
Bởi vì đã nhắc đến lợi ích của bản thân, lúc kêu gọi, người nghe thấy sẽ nghĩ xem thứ gì đâm trúng mình, sau đó thấy rồi thì sẽ nhường đường!
“Lương ca, vậy chuyện này, chúng ta chỉ phát tán tin tức trên mạng, rằng Tập đoàn Phúc Quý thế chấp vàng giả là được rồi hả?” Tiền Tiểu Cương hỏi.
An Lương gật đầu khẳng định: “Đúng vậy! Nhưng e rằng lão Vương sẽ ghi thù, chuyện này tốt nhất là nên để ý kỹ, thần không biết quỷ không hay. Dù sao trước khi lật đổ được bọn họ, chúng ta phải đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu muốn ngọc nát đá tan!”
“Có lý!” Tiền Tiểu Cương đáp.
Vân Hải Dương cũng gật đầu đồng ý.
An Lương bổ sung: “Tôi sẽ sắp xếp người theo dõi bọn họ, nhưng các cậu cũng phải cẩn thận, xế chiều hôm nay chúng ta bắt đầu hành động, tôi sẽ xin phép ở lại Đế Đô vài ngày, sau khi giải quyết xong chuyện này mới trở về.”
“Được.” Lý Tồn Viễn đáp: “Chỉ cần cơ quan tài chính điều động điều tra, xác định Tập đoàn vàng Phúc Quý dùng vàng giả thế chấp ở Ngân hàng Thương mại Đế Đô, thì ba nhà chúng tôi có thể giải quyết nhà họ Vương.”
Tiền Tiểu Cương ở bên cạnh phủ nhận: “Không không không! Không chỉ là ba nhà chúng ta!”
Vân Hải Dương đồng ý: “Đúng! Chắc chắn không chỉ chúng ta! Một khi nhà họ Vương lộ ra sơ hở thì sẽ có một đống người muốn gây rắc rối cho bọn họ, nhà Hồ Tiểu Ngư trước kia cũng bị bọn họ lừa gạt.”
“Cả đám Trần Minh cũng bị họ lừa!” Lý Tồn Viễn bổ sung.
“Ha ha, Tống gia kia cũng bị rồi, Tống Thiến còn bị Vương Thụy chê cười là vừa xấu vừa quê mùa, bây giờ hẳn sẽ không bỏ qua cho Vương Thụy nhỉ?” Vân Hải Dương cười xấu xa.
“Nhà của Lâm Mộc Phong cũng xém bị lão già họ Vương kia lừa bịp.” Tiền Tiểu Cương nói rõ.
An Lương không nén được nụ cười: “Lão già này quả thật là gây thù khắp nơi nhỉ!”