Chương 389: Tu chưa tới
“Nào, há miệng ra.” An Lương tách chân cua Hoàng Đế nướng than lấy thịt đút cho Trần Tư Vũ.
Lương ca đây quả là người đàn ông tốt, phải không?
Trần Tư Vũ ngoan ngoãn há miệng, để An Lương đút thịt cua cho cô.
“Ngon không?” An Lương nhìn Trần Tư Vũ ăn hết rồi mới hỏi.
Trần Tư Vũ gật đầu: “Ừm ừm, ăn ngon lắm!”
Nói xong cô gắp một miếng sashimi càng cua Hoàng Đế đút cho An Lương.
An Lương cũng tận hưởng cảm giác được Trần Tư Vũ đút cho, cậu vẫn đang bóc vỏ.
Sashimi càng cua Hoàng Đế có vị thanh ngọt, rất ngon.
Sau bữa tối thân mật, An Lương ngồi trên ghế sofa, Trần Tư Vũ rúc vào lòng An Lương, có lẽ cô nàng thấy nhiều chú mèo con nằm trong lòng chủ nhân quá rồi chăng?
Nhưng cô rõ ràng là một chú mèo to xác!
An Lương xem tin nhắn trên wechat, cậu cũng không để ý việc Trần Tư Vũ nhìn thấy tin nhắn, thậm chí cậu còn ôm cô vào lòng để Trần Tư Vũ thấy rõ hơn, dù sao cũng được Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp cho năng lực dự báo nguy hiểm, hiện tại đang không có cảm giác nguy hiểm nào!
Trần Tư Vũ thích cảm giác như thế này, An Lương mặc cho cô xem tin nhắn tán gẫu, cô xem một hồi cũng thấy chán, cái Trần Tư Vũ muốn xem là thái độ của An Lương chứ cô chẳng hơi đâu đi xem điện thoại của anh.
Bây giờ An Lương để cho cô thoải mái xem xét, điều đó có nghĩa là anh không thẹn với lòng.
Ít nhất An Lương không sợ bị cô kiểm tra điện thoại.
Trần Tư Vũ xoay tới lui, tìm một vị trí thoải mái hơn, cô thật sự rất thích nằm trong lòng An Lương, tư thế này khiến cô có cảm giác an toàn.
An Lương đối xử với Trần Tư Vũ rất tốt, đến nỗi cô tưởng như đây không phải là sự thật, mỗi lần ngủ lại một mình ở khu quốc tế Vân Cảnh, cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến có một ngày An Lương có thể sẽ bỏ cô mà đi không.
Mỗi lần như thế Trần Tư Vũ đều rất lo lắng!
Sau khi tìm được một vị trí thoải mái trong lòng An Lương, Trần Tư Vũ gối lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ hữu lực nơi trái tim anh, chầm chậm nhắm mắt lại.
An Lương phát hiện Trần Tư Vũ đã ngủ say, cậu không dám nhúc nhích, trái lại lúc gõ chữ cũng chậm hơn.
‘An Lương: @all: Các anh em, tình hình thế nào rồi?’
‘Lý Tồn Viễn: Tức ghê! Lại bị ông già ở nhà dạy cho một trận, kêu tôi đi mà học hỏi Lương ca!’
‘Tiền Tiểu Cương: +1’
‘Vân Hải Dương: Nhà tôi thì đồng ý cho tôi theo ăn ké tí.’
‘Tiền Tiểu Cương: +1’
‘An Lương: Mười chín nhà khác đều hành động rồi à?’
‘Lý Tồn Viễn: Tăng lên hai mươi tư nhà rồi, tập đoàn vàng Phúc Quý và Ngân hàng thương mại Đế Đô đều lấy lý do hợp đồng để từ chối yêu cầu mở két kiểm tra vàng, vì vậy mọi người đều cảm thấy chuyện này không ổn.’
‘Vân Hải Dương: Thế thì xem như họ Vương kia hết cơ hội trở mình rồi nhỉ?’
‘An Lương: Vẫn còn! Bây giờ không phải là thời gian làm việc, bọn chúng có thời gian cả đêm để giải quyết mọi chuyện.’
‘An Lương: Giờ chỉ mới tám giờ hai mươi bảy phút, chín giờ sáng ngày mai Ngân hàng thương mại Đế Đô mới mở cửa, bọn chúng có tận mười hai tiếng ba mươi ba phút, trong thời gian này cần giải quyết ba vấn đề.’
‘An Lương: Sáu mươi tấn vàng thật!’
‘An Lương: Qua mặt bên bảo hiểm và hai mươi bảy cơ quan tài chính để mở kho, két an toàn và dây chì, cũng như tìm cách lách qua mã niêm phong của công ty bảo hiểm.’
‘An Lương: Đáp lại yêu cầu hoàn vốn của hai mươi bảy cơ quan tài chính.’
‘An Lương: Giả thiết thứ hai có thể thực hiện được, giả thiết thứ nhất và thứ ba mới là vấn đề, không thể lấy được sáu mươi tấn vàng trong vòng một đêm, mặc dù trụ sở chính của ngân hàng quốc gia, kho bạc nhà nước đều ở Đế Đô hết nhưng dù là nhà họ Vương hay Ngân hàng thương mại Đế Đô cũng vậy thôi, đều không có năng lực giải quyết chuyện này.’
‘An Lương: Quan trọng hơn là những người đang nhòm ngó miếng mồi này sẽ không cho nhà họ Vương thêm cơ hội nào nữa.’
‘Lý Tồn Viễn: Ngồi đợi nhà người ta sập à!’
‘Tiền Tiểu Cương: Nghĩ đến cuộc sống nghèo khổ sau này của Vương Nhị Cẩu, tôi quyết định kêu ba cái đầu vịt cay, có ai muốn ăn không?’
‘Vân Hải Dương: Không thèm!’
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: Chị dâu đang đọc tin nhắn à?’
‘An Lương: Ngủ rồi!’
‘Lý Tồn Viễn: Đừng mà!’
‘An Lương: 【hình ảnh】 Rất cảnh giác đấy nhé!’
An Lương gửi một tấm hình chụp hai người, trong bức ảnh Trần Tư Vũ đang say ngủ, sau đó lại thu hồi ảnh chụp.
‘Vân Hải Dương: Cương Tử mau dạy cho thằng cha này một bài học!’
‘Lý Tồn Viễn: Cương Tử mau dạy cho thằng cha này một bài học!’
‘An Lương: ...’
Ba tên khốn này!
Mới nãy còn ra vẻ đạo mạo, giờ lộ bản mặt thật ra rồi à?
Đúng là tu chưa tới!
An Lương thôi không tán gẫu với ba người nữa, cậu cũng không ăn đầu vịt cay mà gửi tin nhắn cho Vạn Vân Phi.
‘Chào buổi tối thầy Vạn, thành thật xin lỗi thầy nhưng em phải ở lại Đế Đô giải quyết chút chuyện, nên muốn xin nghỉ ít ngày, còn cụ thể mấy ngày em cũng không rõ.’ An Lương gửi tin nhắn.
Nếu đây là lúc mới khai giảng, xin nghỉ dài ngày thế này còn lâu thầy mới cho!
Nhưng lúc An Lương học tập tại Học viện kinh tế Thiên Phủ đã đạt đến trình độ thần thánh, thao tác kia nhằm vào Shiseido, giúp tăng uy tín cho An Lương ở học viện này.
Chỉ xin phép nghỉ thôi, có vấn đề gì chứ?
Vạn Vân Phi trả lời: ‘Ok. Em có việc thì cứ nghỉ ở nhà giải quyết, chừng nào đi học lại báo thầy một tiếng để thầy giúp em gạch sổ.’
‘Em cảm ơn thầy.’ An Lương khách sao đáp lại.
‘Không có gì.’ Vạn Vân Phi cũng lịch sự đáp lại.
Hai bên đều tôn trọng lẫn nhau, cho nên trao đổi qua lại cũng thoải mái hơn.