Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 388: Lương ca đáng sợ quá

Chương 388: Lương ca đáng sợ quá
‘An Lương: @Lý Tồn Viễn: Tồn Viễn nói đúng, chúng ta đã chiếm mỏ vàng Linh Khúc, chuyện này hoàn toàn không thể giấu giếm.’
Chuyện ba nhà Lý, Vân, Tiền cộng thêm An Lương dám động đến mỏ vàng Linh Khúc của nhà họ Vương cũng không phải là bí mật gì ở đất Đế Đô.
Tuy mỏ vàng Linh Khúc vốn không phải là của nhà họ Vương, nhưng người ngoài nhìn vào đều cho là ba nhà tính cả An Lương cùng nhau cướp đi bát cơm của nhà họ Vương.
Nếu bây giờ ba nhà phối hợp với An Lương chiếm hết cả sản nghiệp nhà họ Vương, chắc chắn rơi vào kết cục khó xử.
Đối với việc ba nhà hợp lực với An Lương cướp mỏ vàng Linh Khúc từ trong tay nhà họ Vương, tất cả những người ở Đế Đô đều cho rằng họ thật sự có bản lĩnh, miếng ăn đã dâng đến mồm nhà họ Vương còn có thể bị liên quân ba nhà và An Lương cướp mất.
Nhưng nếu An Lương và ba nhà tiếp tục chiếm hết chỗ tốt, chắc chắn cách nhìn nhận của những người khác về họ cũng sẽ thay đổi!
Dù sao trước đây mỏ vàng Linh Khúc không dính dáng đến lợi ích của những người khác, nhà họ Vương lại có hiềm khích, An Lương liên thủ với ba nhà cùng chiếm lợi từ tay nhà họ Vương, mọi người còn vỗ tay hoan nghênh ấy chứ.
Mà bây giờ nhà họ Vương sắp ngã ngựa, mọi người có cơ hội chiếm đoạt chỗ tốt, điều đó có nghĩa là tập đoàn vàng Phúc Quý giờ đã thành món ngon trên bàn ăn chung, ai ai cũng xem nó như là con mồi của mình.
Nếu An Lương và ba nhà tiếp tục ra tay?
Thì chính là đang động đến lợi ích của những người khác!
Không chỉ có khả năng ảnh hưởng đến danh tiếng của An Lương và ba nhà mà còn có thể dẫn đến cảnh các nhà khác hợp lực chống lại An Lương và ba nhà.
‘An Lương: @all: Các anh em, tin tôi đi, chúng ta không nhúng tay vào chuyện này, mọi người về hỏi người lớn trong nhà xem có muốn tham gia không.’
‘An Lương: Nếu họ muốn tham gia, tôi chỉ khuyên một câu, liên minh mười chín nhà không vững, chúng ta nhúng tay vào thành bi kịch mất.’
‘An Lương: Tập đoàn vàng Phúc Quý không giống như mỏ vàng Linh Khúc, mỏ vàng Linh Khúc đầu tư nhỏ, chỉ cần rót vào 4 ức là có thể đưa vào hoạt động.’
‘An Lương: Hiện tại Tập đoàn vàng Phúc Quý nợ ít nhất 250 ức, vỡ nợ tới nơi rồi, tài sản riêng của nhà họ Vương cũng sẽ bị đem đi bồi hoàn, phải có số tiền lớn mới có thể nắm chắc chỗ tài sản này.’
‘An Lương: Tôi thừa nhận tập đoàn vàng Phúc Quý là tài sản chất lượng tốt nhưng không có 200 ức, mọi người cảm thấy chúng ta có thể chiếm được nó hay sao?’
Tập đoàn vàng Phúc Quý mở 423 tiệm vàng khắp 126 thành phố, tổng số vốn hơn 200 ức, tổng số nhân công gần 6000 người.
Những thứ này đều là tài sản sẵn có, không thể không bỏ tiền ra mà có được!
‘An Lương: Nếu mọi người có hơn 200 ức tiền mặt mua đứt tập đoàn vàng Phúc Quý thì cứ coi như tôi chưa từng nói gì. Nếu thật sự có số tiền này tôi sẽ rót vào công ty đầu tư An Tâm, chẳng lẽ lợi nhuận một năm không kiếm được 10 ức?’
‘An Lương: Ba nhà gom lại 200 ức, tôi bảo đảm sẽ hồi lại lợi nhuận 10 ức, những thứ khác đều thuộc về công ty đầu tư An Tâm của tôi, mọi người thấy sao?’
‘Lý Tồn Viễn: Làm phiền rồi! 200 ức á, cậu bán quách tôi đi!’
‘An Lương: Bán không ai mua thì sao?’
‘Lý Tồn Viễn: ...’
‘Vân Hải Dương: Hiểu rồi!’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi mà có 200 ức thì đã đưa cho Lương ca rồi, mua cái quỷ tập đoàn vàng Phúc Quý làm gì?’
‘An Lương: Mọi người về hỏi người lớn trong nhà đi, đừng làm ra chuyện ngu ngốc. Cứ để cho mười chín nhà khác xông pha, chắc chắn sẽ chiếm được tập đoàn vàng Phúc Quý, phỏng chừng bây giờ đã kết thành liên minh rồi nhỉ?’
‘An Lương: Chúng ta cứ ngồi đợi, đợi họ mua được tập đoàn vàng Phúc Quý ắt sẽ cần đến chúng ta. Thị trường giao dịch vàng, số lượng vàng có hạn, thuộc thị trường người bán, chúng ta mới là bên quyết định.’
‘Lý Tồn Viễn: Bỗng dưng tôi nghi ngờ có phải Lương ca đã sớm tính toán trước mọi chuyện rồi không?’
‘Vân Hải Dương: Nổi da gà!’
‘Tiền Tiểu Cương: Nếu vậy thì có gì đó sai sai, chẳng lẽ Lương ca đã sớm nghĩ đến việc nên chiếm chỗ tốt nào à?’
‘An Lương: Tôi ăn tối với Trần Tư Vũ đây, mọi người cứ thương lượng với người nhà trước đi, có chuyện gì cứ gọi điện nói thẳng, vì không phải lúc nào tôi cũng đọc tin nhắn.’
‘Tiền Tiểu Cương: Ha ha ha ha, Lương ca chú ý giữ gìn thân thể nha!’
‘Lý Tồn Viễn: Nhà tôi có rượu nhung hươu, để hôm nào mang sang cho cậu một ký nhá.’
‘Vân Hải Dương: Xin một chút nào!’
‘Tiền Tiểu Cương: Cho xin thật nhiều!’
An Lương định từ chối nhưng nghĩ đến công hiệu của rượu nhung hươu, đã là lòng tốt của các anh em, cớ sao không nhận?
‘An Lương: Có hợp pháp không đó?’
‘Lý Tồn Viễn: Nghĩ gì vậy? Là do người nuôi đó hiểu chưa?’
‘An Lương: Ok! Sợ là động vật hoang dã mang mầm bệnh thôi, nếu là hươu nuôi nhân tạo thì yên tâm rồi!’
Lúc An Lương đặt điện thoại di động xuống, đúng lúc phục vụ của app Quản Gia đưa bữa tối đến, An Lương bày thức ăn ra bàn.
“Tư Vũ, ăn cơm thôi!” An Lương gọi.
Trần Tư Vũ đến phòng vệ sinh rửa tay, sau đó hỏi: “Ngày mai đi học rồi, tối nay anh phải về à?’
“Tạm thời không quay về, anh còn phải xử lý chút chuyện ở Đế Đô, chắc ở lại hai ba ngày, cụ thể thế nào phải xem tình hình.’ An Lương nói.
Hôm nay đã ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh nhưng chuyện ở Đế Đô vẫn chưa xử lý xong, An Lương chuẩn bị xin nghỉ ít hôm để ở lại giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Suy cho cùng nhổ cỏ không tận gốc, sang xuân lại mọc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất