Chương 393: Giúp bạn không tiếc cả mạng sống, lại lần nữa ngẫu nhiên gặp?
12h15’ trưa, An Lương và Trần Tư Vũ vào tới nhà hàng của nhà họ Lệ ở Hậu Hải.
Đồ ăn của nhà họ Lệ đã từng rất tốt, nhưng sau khi thời đại thay đổi, kỳ thật chỉ còn là một nhà hàng đồ Trung cao cấp nổi danh mà thôi.
“Lương ca, chị dâu, mời ngồi!” Tiền Tiểu Cương hi hi ha ha nói.
An Lương phun: “Bàn tròn đâu, cậu cho tôi ngồi đầu à!”
“Ha ha ha ha!” Vân Hải Dương cười ha ha nói: “Thắng rồi! Cương Tử, tôi đã nói rồi mà, chiêu này của cậu vô dụng!”
“Tình huống gì đây?” An Lương vừa hỏi vừa kéo Trần Tư Vũ ngồi xuống.
Lý Tồn Viễn giải thích: “Cương Tử và Hải Dương, còn cả người anh em Tuấn Phong đánh cược ấy mà, nói Lương ca sẽ khách khí ngồi ghế đầu, kết quả trực tiếp bị Lương ca nhìn thấu rồi.”
Sau khi An Lương gật đầu, nhìn về phía Hoàng Tuấn Phong, cậu hỏi: “Người anh em Tuấn Phong, nghe nói tửu lượng của anh tốt lắm, trưa nay tiếp tục làm chút chứ?”
“Phụt!” Tiền Tiểu Cương nhanh chóng quay đầu, phun nước trà trong miệng ra ngoài.
“Ha ha ha ha ha!” Vân Hải Dương cười điên cuồng.
Vẻ mặt Hoàng Tuấn Phong xấu hổ, cầu xin tha thứ: “Lương ca, cầu xin cậu, đừng nói nữa, thật sự đừng nói nữa, tôi đã biết sai rồi, thế này xấu hổ quá rồi.”
Lý Tồn Viễn cũng không nhịn được cười: “Cương Tử và Hải Dương mới chọc người anh em Tuấn Phong rồi, Lương ca, thế nào cậu lại chém người nữa rồi, hơi quá đáng rồi đi? Ha ha ha!”
Cái này, ha ha ha, là sao?
Trịnh trọng 'Ha ha ha'?
Rốt cuộc ai mới là kẻ chém người đây?
Tiền Tiểu Cương dùng giấy ăn lau sạch mình một chút, rồi mới quay đầu sang: “Đừng sợ, người anh em Tuấn Phong, lúc này anh để Lương ca kiêu ngạo đi, thật ra tửu lượng của cậu ấy rất kém, chúng ta uống rượu thật nhiều một chút, tôi cam đoan anh xử được cậu ta!”
Hoàng Tuấn Phong đã học được thông minh, loại câu nói này anh ta có thể tin sao?
“Cương Tử, anh và Lương ca ai lợi hại hơn?” Hoàng Tuấn Phong hỏi.
“Điều này... Tới tới tới, uống rượu, mấy vấn đề này không quan trọng, tôi và Lương ca là anh em tình thâm, sẽ không đấu rượu đâu.” Tiền Tiểu Cương nói lời nghĩa chính.
Sau một bữa cơm trưa, mĩ vị của nhà hàng nhà họ Lệ không phát động được hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ban thưởng.
Tuy đồ ăn của nhà họ Lê không tồi, nhưng không khiến An Lương sinh ra cảm giác kinh diễm.
Dù sao đó là một bữa ăn định sẵn trị giá hai ngàn tệ mỗi người, không phải là nên ngon sao?
“Lương ca, buổi chiều chúng tôi dự định tới trường đua xe quốc tế Goldenport, cậu và chị dâu có đi không?” Vân Hải Dương hỏi.
Trần Tư Vũ rục rịch, hai tay cô kéo kéo cánh tay của An Lương, nhẹ nhàng lắc lư, rõ ràng có ý là muốn đi.
Dù sao cô gái Đế Đô này thích nhất chính là đua xe.
Một tay đua xe chuyên nghiệp bị chậm trễ bởi đàn piano?
“Chúng ta vẫn nên quay về luyện đàn đi! Em tính xem em còn bao nhiêu thời gian nữa?” An Lương nhắc nhở.
Cuộc thi piano của đài truyền hình quốc gia được tổ chức dịp nguyên đán, hiện giờ đã là ngày tám tháng mười, Trần Tư Vũ còn bao nhiêu thời gian đâu.
“Ừm!” Trần Tư Vũ nhu thuận đáp: “Được rồi, chúng ta trở về luyện đàn.”
Tiền Tiểu Cương đứng bên cạnh cười xấu xa nói: “Được, được, được, chúng tôi sẽ không quấy rầy thời gian hẹn hò của Lương ca và chị dâu nữa. Chúng tôi dẫn theo người anh em Hoàng Tuấn Phong đi cảm nhận một chút cảm giác tốc độ mãnh liệt đây.”
“Đúng rồi, buổi tối Lương ca muốn tới Thập Tam Tiên Sinh hay OT không?” Tiền Tiểu Cương hỏi thêm.
An Lương cười khà khà nói: “Tôi không đi đâu, chúc mọi người ăn được nhiều đầu vịt, đi trước một bước đây!”
Trần Tư Vũ không kìm nén được mà nở nụ cười, sau đó cô còn bổ sung: “Các anh yên tâm, tôi sẽ không mách lẻo đâu.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc rồi.
Bọn họ cần không mách lẻo sao?
Bọn họ cần chính là mách lẻo đấy!
Vì sao nhân sinh gian nan như vậy?
Sau khi An Lương và Trần Tư Vũ rời khỏi, Vân Hải Dương và Lý Tồn Viễn liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tiền Tiểu Cương.
“Cương Tử, cậu đi tố giác chúng tôi đi!” Vân Hải Dương nói tiếp: “Cậu đi nói với Hồ Tiểu Ngư và Miêu Tuyết Y, tôi và Tồn Viễn lêu lổng với tổ tạo không khí ở Thập Tam Tiên Sinh, còn một lần gọi hai ba người!”
“Tôi là cái loại người bán đứng anh em này?” Tiền Tiểu Cương tỏ vẻ lòng đầy căm phẫn.
“Con người của tôi nghĩa khí nhất đấy!” Tiền Tiểu Cương tiếp tục nói.
“Chúng tôi chính là hi vọng anh Cương giúp chúng tôi mà!” Vân Hải Dương tiếp tục nói.
Tiền Tiểu Cương cự tuyệt: “Loại chuyện này không bàn nữa! Dù như thế nào, tôi đi tố cáo, những người khác chỉ biết tôi bán đứng anh em, tôi không thể nào làm ra loại chuyện như thế này được. Haiz, dù sao tôi có thể vì anh em mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, các cậu... ha ha ha!”
Tiền Tiểu Cương nhịn không được mà bật cười: “Tôi bịa không nổi nữa rồi, các cậu tự cầu nhiều phúc đi!”
Ngõ nhỏ Dương Phòng, An Lương kéo Trần Tư Vũ đi về hướng bãi đỗ xe, cậu an ủi: “Chờ cuộc thi biểu diễn đàn violon, đàn piano của đài truyền hình quốc gia kết thúc rồi, anh lại dẫn em đi đua xe, được không?”
Trần Tư Vũ nhu thuận gật đầu: “Vâng!”
Khi hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ Dương Phòng, Vương Thụy bỗng nhiên đi ra, mái tóc của gã lộn xộn, trong mắt đều là tơ máu, hẳn đã có một đêm không ngủ ngon giấc rồi chăng?
An Lương nhìn thấy Vương Thụy, năng lực dự cảm nguy hiểm của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng không phát hiện ra nguy hiểm gì.
“Anh tìm tôi có việc gì không?” An Lương nhìn Vương Thụy, nói.
Vương Thụy không đáp lại, gã chỉ nhìn An Lương như vậy, gã cách An Lương gần hai thước, bỗng nhiên gã nở nụ cười.