Chương 392: Kiếm trăm vạn một năm có bao nhiêu khó khăn?
Công ty kiến trúc An Thịnh mới thành lập năm 2000, đến nay đã được mười chín năm, vậy mà Lạc Nhân Hoàng đã đi theo An Thịnh Vũ hai mươi bảy năm rồi.
“Con rất hiếu kỳ, chú Lạc có cổ phần của công ty An Thịnh hay không?” An Lương hỏi thăm thêm.
“Bố đã cho, nhưng cậu ấy không cần. Chẳng qua tiền thưởng hàng năm đến cuối năm bố đều chia cho cậu ấy theo lợi nhuận 10%.” An Thịnh Vũ nói.
“Lương một năm hiện tại của chú Lạc là bao nhiêu, cuối năm được thưởng bao nhiêu?” An Lương hỏi.
“Lương năm ba mươi vạn, sau đó thưởng cuối năm cũng khoảng hai đến ba mươi vạn đi, lợi nhuận trước kia của chúng ta không nhiều.” An Thịnh Vũ giải thích: “Năm nay hẳn tỷ lệ sẽ cao hơn chút.”
Công ty kiến trúc An Thịnh năm nay đột phá lớn.
An Lương cảm thấy Lạc Nhân Hoành này có thể, ít nhất phẩm chất trung thành thế này vô cùng xuất chúng, nếu không sao có thể đi theo An Thịnh Vũ đến hai mươi bảy năm được?
“Chú Lạc hiện tại là phó tổng của công ty nhỉ?” An Lương dò hỏi.
“Ừ.” An Thịnh Vũ đáp.
“Chúng ta có thể sắp xếp chú Lạc qua chủ trì toàn cục, mẹ ngẫu nhiên bay qua là được, một tháng hai ba lượt gì đó, bố thấy thế nào?” An Lương giải thích.
Trước khi An Thịnh Vũ đáp lời, An Lương tiếp tục nói: “Bất kể mẹ có ý toàn chức hay là giao tất cả sự vụ xét duyệt kế toán cho mẹ, con cảm thấy đều có thể.”
“Mặt khác, chú Lạc qua đó, lương khởi điểm một năm một trăm vạn!” An Lương bổ sung: “Thưởng cuối năm có tính toán khác.”
“Khụ khụ!” An Thịnh Vũ lập tức hoảng sợ.
Lương năm trực tiếp lên trăm vạn rồi?
An Thịnh Vũ rất muốn hỏi An Lương có biết lương một năm trăm vạn khó khăn bao nhiêu hay không?
Chiếu theo số liệu thống kê của chính phủ, tổng số dân thu nhập trăm vạn một năm của nước Hạ khoảng bảy mươi vạn người, con số này đã bao gồm người làm chủ doanh nghiệp giống như An Thịnh Vũ đây, hơn nữa còn là chủ lực của doanh nghiệp.
Bảy mươi vạn người trông qua dường như có vẻ nhiều?
Tổng dân số nước Hạ là một tỷ tư, so sánh một chút với bảy mươi vạn người, trong số mỗi một vạn người mới có năm người có thể đạt tới thu nhập trung bình trăm vạn một năm.
Hơn nữa con số này còn biến động, có thể năm nay đạt được, sang năm chưa chắc đã đạt tới.
Thu nhập trăm vạn tuy rằng không phải cái gì vạn dặm mới tìm được một, nhưng cũng thuộc loại vạn dặm chọn được năm, cho nên vì sao một số cô gái bình thường hở ra là đòi thu nhập trăm vạn kia chứ?
Dù sao cô gái bình thường có thể vạn dặm chọn năm được sao?
Ngay cả khi thu nhập tháng hơn vạn, tính trong tổng thể số dân mười bốn ức người, tổng tỷ lệ chiếm được ước tính chỉ có khoảng 38%, vì sao lại xem thường những tinh anh trong số người bình thường này?
Lại ví như nói có người khinh thường người học đại học phổ thông như An Lương, nhưng đặt trong số 14 ức dân, số lượng người có bằng cấp chính quy không vượt quá 5%.
Còn về loại trường học như 985?
Mỗi một năm số thí sinh vào được trường 985 chiếm không tới 2%.
Dù có vào một trường nổi tiếng thì nhất định có thể đạt được mức thu nhập cao sao?
Cũng không phải!
Học viện nghề Ngũ Đạo là trường đẳng cấp cao nhất rồi nhỉ?
Theo báo cáo mà trường này đã công bố, mức lương bình quân tháng của sinh viên tốt nghiệp năm đó chỉ đạt hơn chín ngàn, lương tháng bình quân của sinh viên đã tốt nghiệp được năm năm cũng chỉ có một vạn bốn ngàn chín trăm, còn chưa đạt tới một vạn năm, đơn giản mà nói chính là lương một năm không đủ tới mười tám vạn.
Cho nên lương trăm vạn một năm có khó không?
Thật sự rất khó!
Muốn thu nhập trăm vạn một năm không chỉ cần năng lực cá nhân, còn cần cơ hội trong nghề, thậm chí là bối cảnh gia đình, cùng với vận khí huyền học... mới có thể đạt được.
Lương của kỹ sư thung lũng silicon quốc gia Bạch Đầu Ưng cao đó?
Nhưng mức lương trung bình hàng năm của nước Hạ là sáu mươi vạn.
An Thịnh Vũ vô cùng hiểu rõ lương trăm vạn một năm khó đến bao nhiêu, tuy rằng hiện giờ Lạc Nhân Hoành một năm có khoảng 50 vạn, nhưng 50 và 100 vạn thật sự chỉ là chênh lệch hai lần thôi sao?
Trên thực tế không phải!
Hai loại thu nhập có thể đại diện hai loại cuộc sống khác nhau.
“Trực tiếp cho mức lương trăm vạn một năm?” An Thịnh Vũ hỏi lại.
“Nên mà.” An Lương đáp: “Con đã tính qua, lợi nhuận mỗi năm của mỏ vàng Linh Khúc ít nhất trong khoảng 7000 vạn đến 9000 vạn, hơn nữa cần làm việc ở khu vực Linh Khúc, chúng ta lấy 100 vạn thưởng cho lòng trung thành của chú Lạc, con cảm thấy không thành vấn đề!” An Lương giải thích.
An Thịnh Vũ ngẫm nghĩ: “Được rồi! Bố sẽ nói chuyện với lão Lạc, bố tuyên bố trước, nếu lão Lạc không muốn, con cũng đừng để tâm tới nữa!”
“Chú Lạc không muốn thì bố sắp xếp đổi một người khác thôi! Bố, chuyện này bố xử lý đi, con cúp máy trước đây!” An Lương nói xong lập tức ngắt cuộc gọi.
Lúc này Trần Tư Vũ mới mở miệng nói: “Nói chuyện điện thoại với bố anh sao?”
Cô vừa mới ra tới phòng khách, nhưng rất hiểu chuyện không lên tiếng.
An Lương gật đầu khẳng định, giới thiệu đơn giản tình huống một chút: “Ừ, bảo bố anh sắp xếp người quản lý mỏ vàng Linh Khúc.”
“Anh xem thử ăn mặc như vậy có thể chứ?” Trần Tư Vũ vòng một vòng trước mặt An Lương, cô đang mặc chính là váy chữ A của Louis Vuitton, trông qua ngập tràn sức sống thanh xuân.
Có một loại cảm giác 'mười bảy tuổi giữa mùa hạ' trong ca khúc “Về sau”.
An Lương cười xấu xa nói: “Đẹp!”
Anh vừa nói, vừa ôm Trần Tư Vũ vào trong lòng.
“Giờ đã mười một giờ ba mươi rồi, chúng ta còn phải đi Hậu Hải đấy!” Trần Tư Vũ nhắc nhở.
“Được rồi! Tạm thời bỏ qua cho em!” An Lương hừ nhẹ đáp.
Trần Tư Vũ chủ động hôn lên mặt An Lương một cái: “Chúng ta nhanh đi thôi, lát nữa sẽ kẹt xe đấy.”