Chương 404: Thọc gậy bánh xe
Sau khi thấy Bạch Nguyệt ăn sáng xong thì An Lương đứng lên nói: “Tạm biệt nhé, bạn Bạch Nguyệt.”
Nhìn bóng lưng An Lương chầm chậm biến mất, Bạch Nguyệt mới thì thầm nói: “Tạm biệt, bạn học… An Lương nhé.”
Bạch Nguyệt đột nhiên lại trông chờ vào “cuộc gặp gỡ” tiếp theo với An Lương tại phòng ăn số hai này.
Cô chợt phát hiện rằng, cô thích cảm giác như thế này.
Nếu như lúc này An Lương dùng Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp để kiểm tra thông tin của Bạch Nguyệt, chắc chắn có thể thấy được độ thiện cảm của Bạch Nguyệt đã tăng vọt!
An Lương bước ra từ phòng ăn số hai đi tới chỗ đậu xe ngoài trời. Cậu đi trả lại chiếc Audi A4L rồi đi tới trung tâm Quốc Kim để lấy chiếc Porsche 911 TurboS.
An Lương không tiện đường để tới công ty đầu tư An Tâm, vào thời gian này công ty đầu tư An Tâm cũng không có người nào cả. Chủ yếu là tập trung vào thị trường chứng khoán Mỹ nên giờ làm việc đều là buổi tối.
'Phùng Kiệt: Bạn học An, tôi suy nghĩ kỹ rồi rồi. Chúng ta có thể gặp nhau để bàn bạc không?'
An Lương nhận được tin nhắn.
Phùng Kiệt là quản lý của siêu thị Huệ Vĩnh, nơi mà lúc trước An Lương có làm từ thiện cho viện phúc lợi trẻ em Tây Phố. An Lương có ấn tượng khá tốt với anh ta nên định sẽ cướp người, muốn cướp Phùng Kiệt về bên mình để làm một dự án.
Trước đây An Lương đưa Bạch Nguyệt đi khảo sát xung quanh các trường cao đẳng là để mở một siêu thị tổng hợp cao cấp gần Học viện kinh tế Thiên Phủ, bao gồm các loại trái cây thượng hạng, đồ ăn vặt cao cấp và một số mặt hàng nhập khẩu. Nhân tiện có thể bán thêm đồ ăn nhẹ, thêm cả các loại nước ép cây tươi.
Người quản lý thích hợp chỉ có Phùng Kiệt.
'An Lương: Tất nhiên là có thể! Quản lý Phùng, anh chọn địa điểm hay là tôi chọn đây?'
'Phùng Kiệt: Cậu An chọn đi, tôi sẽ đến tìm cậu.'
'An Lương: Quản lý Phùng ăn sáng chưa? Anh thấy làng Đào Viên ở trung tâm Quốc Kim thế nào?'
'Phùng Kiệt: Được, khoảng nửa tiếng nữa tôi tới.'
'An Lương: Không vấn đề.'
An Lương bước ra khỏi xe Porsche 911 TurboS, cậu đi thang máy xuống tầng trệt. Buổi sáng ở trung tâm Quốc Kim chật kín người, một lượng lớn nhân viên văn phòng đều đổ về đây.
Nửa tiếng sau, An Lương và Phùng Kiệt gặp nhau ở làng Đào Viên.
Làng Đào Viên từng náo nhiệt trước đây giờ đã khác, cũng không biết rõ khi nào sẽ đóng cửa hoàn toàn. Bây giờ thì phải trân trọng nó thôi!
Hai người gọi món xong, An Lương thanh toán tiền, Phùng Kiệt cũng không giành thanh toán. Hai bên ngồi xuống, An Lương lên tiếng trước: “Trước tiên thì tôi rất vui vì quản lý Phùng đã nghiêm túc xem xét lời đề nghị của tôi.”
“Không biết quản lý Phùng có câu hỏi gì về dự án này không?” An Lương hỏi: “Nếu như có câu hỏi gì, tôi sẽ giải đáp hết cho quản lý Phùng.”
Phùng Kiệt nhìn An Lương nói: “Cậu An, tôi hỏi thẳng câu này. Kế hoạch của cậu là mở một siêu thị tổng hợp cao cấp, vậy thì có từng nghĩ qua khả năng sinh lời chưa?”
Trước khi An Lương trả lời, Phùng Kiệt tiếp tục nói: “Sinh viên đại học đúng là một nhóm tiêu dùng tốt, nhưng sức tiêu dùng của nhóm này không nhiều như trong tưởng tượng.”
An Lương gật đầu cười: “Tôi biết.”
“Vậy...” Phùng Kiệt hoài nghi nhìn An Lương.
“Có thể lời tôi nói ra không đúng lắm, cái siêu thị tổng hợp cao cấp này cũng không phải là một siêu thị lớn. Quy mô của nó khá hạn chế, theo suy nghĩ của tôi thì có khoảng năm đến tám cửa hàng tiện lợi Đông Phong có phương thức giống như vậy.” An Lương nói.
“Tôi có thể trả lương cho quản lý Phùng một năm 30 vạn. Ngoài ra, 10% lợi nhuận sẽ được đưa vào tiền thưởng cuối năm. Vì thế muốn có thể nhận được nhiều tiền thưởng thì quản lý Phùng phải cố gắng hơn nhé.” An Lương ném mồi.
“Tôi còn có thể hứa với quản lý Phùng rằng chí ít cái siêu thị tổng hợp cao cấp này có thể tồn tại tới bốn năm, cho dù có kinh doanh lỗ đi chăng nữa.” An Lương bổ sung thêm.
“Trên thực tế, tôi nghĩ khả năng thua lỗ là khá thấp. Mức tiêu dùng trung bình của sinh viên đại học đúng là không cao, nhưng xung quanh chúng ta có gần 1 trăm nghìn sinh viên đại học. Dù rằng chỉ có năm phần trăm khách hàng tiềm năng cao cấp và một số khách hàng khác tới mua hàng không thường xuyên. Chúng ta cũng không có khả năng bị giảm lợi nhuận được.” An Lương nói.
Phùng Kiệt suy nghĩ, lương 30 vạn một năm, thêm tiền thưởng 10% lợi nhuận. Mức lương hấp dẫn như vậy, dù chỉ có năm năm thôi thì chí ít tiền lương trước thuế cũng đã 120 vạn rồi, đúng không?
Thêm nữa An Lương nói cũng đúng, nếu như xung quanh có 10 vạn sinh viên đại học, dù chỉ có 5% khách hàng tiềm năng cao cấp, bọn họ cũng không có khả năng bị giảm lợi nhuận được. Thậm chí còn sinh ra những lợi ích tốt.
Ví dụ như An Lương, Trầm Thế Trung, còn có cả Đổng Trạch Nghĩa đều là con nhà giàu. Nếu như có nhiều lựa chọn cao cấp hơn, lẽ nào bọn họ lại không chọn cơ chứ?
“Toàn bộ về lương và thời hạn ký kết hợp đồng có thể quy định rõ hơn trong hợp đồng không?” Phùng Kiệt hỏi.
Có những người chỉ nói được chứ không làm trên thực tế được. Một kẻ trải đời như Phùng Kiệt đây hiểu rất rõ.
Dù có dùng lời nói hứa hẹn tốt đẹp như thế nào, nhưng nếu nó không được ghi vào hợp đồng thì cũng chẳng khác nào một tấm chi phiếu mà không ghi tiền ở trên vậy!
An Lương gật đầu chắc chắn: “Tất nhiên là được! Lương 30 vạn một năm, kỳ hạn 4 năm, nhất định sẽ ghi vào trong tờ hợp đồng.”
“Vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi!” Phùng Kiệt đáp lại một cách chắc chắn.
“Được! Vậy chúng ta sẽ bàn kỹ vấn đề này hơn chút, chủ yếu là đào tạo nhân viên. Chúng ta là siêu thị cao cấp, tôi hy vọng mức chuyên nghiệp của nhân viên có thể cao một chút.” An Lương nói.
“Đương nhiên mức lương của chúng tôi chắc chắn sẽ cao hơn mức bình quân của thị trường. Dù gì tôi cũng không phải là loại tư bản ác độc, bóc lột sức lao động của người khác.” An Lương nói đùa.
Phùng Kiệt trả lời: “Về vấn đề này, tôi có thể giúp đưa vài người tới đây. Toàn bộ đều là những nhân viên rất giỏi, nhiệt tình và nói được làm được.”
“Thế thì tốt quá rồi!” Trong lòng An Lương thầm cười, đây đúng là hiệu quả của việc lương cao, Phùng Kiệt đã bắt đầu suy nghĩ về công việc mới này rồi.
“Đúng rồi, vị trí của siêu thị chúng ta nằm ở đây!” An Lương mở bản đồ trên điện thoại ra, tìm kiếm đến tiệm lẩu rồi chỉ hơi nghiêng về phía đối diện nói: “Đây là một dãy nhà hai tầng, tôi chuẩn bị mua đứt nó luôn rồi sau đó tu sửa tân trang lại toàn bộ, mất tầm một tháng thôi là có thể hoàn thành. Công việc của anh khá nặng nhọc đấy, vừa chịu trách nhiệm liên hệ với các nguồn hàng khác nhau rồi còn phải đào tạo nhân viên và giám sát việc tân trang nữa. Anh có thể làm được hết không?”
Phùng Kiệt nói đùa: “Đúng là không dễ gì có được lương cao mà! Nhưng tôi nhất định sẽ làm được!”
An Lương cười đáp: “Cố lên nhé! Nếu như dự án của chúng ta thành công thì sẽ có lợi nhuận hơn 100 vạn mỗi năm. Quản lý Phùng, anh nghĩ mỗi năm tiền thưởng của anh sẽ là bao nhiêu?”
Tiếng khịt mũi của Phùng Kiệt trở nên nặng hơn, bởi vì cái siêu thị tổng hợp cao cấp như thế này nếu như có thể làm tốt thì chắc chắn lợi nhuận sẽ hơn 100 vạn một năm, thậm chí còn nhiều hơn thế!