Chương 403: Anh ấy chỉ là tiện tay tặng một đóa hoa mà thôi.
Mười rưỡi đêm.
An Lương đưa Bạch Nguyệt về tới dưới tòa nhà ký túc xá nữ số tám, Ngụy Lệ Duyệt đang ở dưới lầu đợi cô ấy.
Ngụy Lệ Duyệt lớn tiếng gọi: “Chào buổi tối nha đại lão ủy viên đời sống!”
An Lương cười đáp lại: “Chào buổi tối nha bạn học Ngụy. Đúng rồi, tôi có một số chuyện cần các cậu giúp đỡ, tôi đã nói với Bạch Nguyệt rồi. Tí nữa mấy cậu quay về thì nhớ giúp tôi nhé.”
“Được rồi, đại lão ủy viên đời sống đã sắp xếp như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giúp!” Ngụy Lệ Duyệt trả lời rất nhanh.
An Lương vẫy tay, cậu quay về phòng ngủ của mình, còn thuê một chiếc Audi A4L?
Nửa đêm rồi không thể trả xe được.
Ngày mai nói sau vậy.
Trong phòng 307, lúc An Lương trở về thì Trầm Thế Trung đang ghép trận với bạn, giờ cậu ta đang chơi chung với cô em nào đó trên game.
Lữ Văn Sơn thì lại đang gọi video!
An Lương liếc mắt nhìn, hóa ra là em gái học lớp mười một mà trước đây cậu gửi vào trong nhóm lớp. Tên cầm thú này!
Lông mày rậm và đôi mắt to của Mã Long đang dán vào video ngắn. Lâu lâu thì cậu ta lại bật cười một cách kỳ lạ, xem ra chắc lại là cô em nào nhảy múa rất sung đây?
Thử hỏi xem ba người bạn cùng phòng đều là những tên đàn ông tồi như vậy, làm sao cậu có thể chứng minh bản thân là người đàn ông tốt đây cơ chứ?
An Lương tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm lên giường. Cậu bắt đầu nhắn tin riêng lần lượt cho Trần Tư Vũ, Lý Tịch Nhan và cả Tiểu Hồ Ly Tinh. Kỹ năng quản lý thời gian của cậu bây giờ đã trở nên thành thạo, tuyệt đối không có sự nhầm lẫn nào.
Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng.
An Lương thức dậy rất đúng giờ, ba người còn lại thì vẫn còn đang ngủ.
Nói thật thì, một người không cần phải nỗ lực như An Lương giờ lại thành người nỗ lực nhất?
Bây giờ cậu đang vào wechat để nhắn tin cho Bạch Nguyệt.
“Căng tin số hai, địa điểm cũ, đợi tôi.”
Sau khi nhắn xong, An Lương đi tắm rửa sơ sơ rồi chạy tới căng tin số hai.
Quả nhiên Bạch Nguyệt đã tới phòng ăn số hai trước, chắc cô ấy còn thức dậy sớm hơn cả cậu nữa nhỉ?
An Lương nhìn bữa sáng của Bạch Nguyệt, không có gì bất thường cả. Một chiếc bánh bao hấp, một đĩa dưa chua miễn phí và một bát cơm.
Cô bé bướng bỉnh nhưng lại thật đáng thương này, haiz!
An Lương cũng như cũ gọi hai lồng sủi cảo, rồi lấy thêm trứng gà và gọi thêm chút cháo. Nhân tiện cậu cũng gọi thêm một lồng xíu mại rồi mới quay về bàn của Bạch Nguyệt.
“Kết quả đánh giá ngày hôm qua sao rồi?” An Lương hỏi.
Bạch Nguyệt vụng về dùng tay trái để lấy ra quyển sổ ghi chép nằm ở trong túi xách bên cạnh cô, sau đó đưa cho An Lương.
Trong quyển sổ ghi chép là những dòng chữ nguệch ngoạc, có lẽ là do Bạch Nguyệt viết bằng tay trái. Trong quyển sổ ghi chép ghi lại sự đánh giá mùi vị của ba loại quả kiwi và ba loại nho mỹ, từ đó đánh giá xem họ có nên mua hay không.
Nếu như không muốn mua, vẫn sẽ ghi lại giá cả của loại trái cây tương ứng rồi mới kết luận bổ sung để mua sắm.
“Cậu ăn sáng trước đi.” An Lương tình cờ đọc được một bài đánh giá.
Cái đánh giá này không quan trọng lắm, thật sự thì việc đánh giá thị trường có thể đơn giản như vậy sao?
Tác dụng của bài đánh giá này chỉ làm Bạch Nguyệt có ý thức tham gia mà thôi!
Về ý thức tham gia, mới nhận ra rằng bản thân mình có tác dụng mới có thể tạo ra cảm giác rằng bản thân không hề giành miếng ăn của người khác.
Công việc thật sự phải làm thật ra không cần phải cho Bạch Nguyệt xử lý.
“Làm tốt lắm!” An Lương khen ngợi: “Đặc biệt là nội dung kiểm tra bổ sung này, có giá trị tham khảo rất tốt.”
Bạch Nguyệt nhẹ cúi đầu, khóe miệng cô ấy lộ ra nụ cười. Rõ ràng là rất thích được An Lương khen ngợi.
“Đúng rồi, hôm nay chúng ta có tiết gì thế?” An Lương hỏi.
“Sáng thì học môn Kinh tế vĩ mô, chiều thì môn Phân tích toán học rồi học môn Kinh tế nhà nước.” Bạch Nguyệt thì thầm trả lời.
Trong môn Kinh tế, môn toán chiếm một tỷ trọng rất lớn.
“Ừm, tôi cần phải đi xử lý chút chuyện, hôm nay không lên lớp đâu. Nếu như thầy có điểm danh thì giúp tôi điểm danh nhá.” An Lương cười trêu chọc nói.
Bạch Nguyệt lập tức đáp lời: “Không được đâu, mấy giáo sư trợ giảng đó đều biết mặt cậu mà, tôi… tôi… giúp không được đâu.”
“Ha ha ha!” An Lương bật cười.
Bạch Nguyệt giờ mới tỉnh ngộ, An Lương đang trêu mình sao?
Hình như cũng đúng!
Mấy giáo sư trợ giảng đó làm gì có ai không biết An Lương, ai mà để ý An Lương có lên lớp hay không chứ?
An Lương đã từng chứng tỏ bản thân bằng cách làm việc thực tế một cách siêu phàm. Bất kể là lớp mười hai hay là giảng viên đứng lớp đi chăng nữa cũng không để tâm An Lương có đi học hay không.
Bởi vì loại học sinh như An Lương, một khi tốt nghiệp xong sẽ trở thành cựu sinh viên nổi tiếng. Làm sao mà trường học có thể gây khó khăn cho An Lương vì mấy vấn đề nhỏ nhặt này chứ?
Bạch Nguyệt chợt nhớ lại câu nói mà cô từng thấy lúc trước.
“Anh ấy chỉ tiện tay tặng cho bạn một đóa hoa, vậy mà bạn đã đỏ mặt. Muốn dùng cả phần đời còn lại để báo đáp.”
Tình hình bây giờ, có thể nó đang bắt đầu phát triển theo hướng này rồi nhỉ?
Trong lòng cô hiểu rõ, cô và An Lương sẽ chẳng có bất kỳ khả năng nào cả, nhưng đối diện với người ưu tú như An Lương, rồi lại đối diện với một An Lương lịch sự đôi khi lại là một An Lương nhẹ nhàng bá đạo. Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân cô đang gục ngã...
Lúc trước, Bạch Nguyệt thấy những con thiêu thân thật sự rất ngốc!
Dù biết đó là đó là ánh sáng, cũng biết rõ rằng nếu đâm đầu vào sẽ chết. Tại sao lại cứ bình thản mà đâm đầu vào?
Nhưng vào thời khắc này, có vẻ Bạch Nguyệt đã tìm ra được đáp án.
Vốn dĩ những con thiêu thân phải lao vào ánh sáng!
Suy cho cùng, nếu như bản thân mình là thiêu thân, không lao ánh sáng. Thì ý nghĩa của sự tồn tại của mình là gì cơ chứ?