Chương 426: Phúc lợi?
Chung cư quốc tế Vân Cảnh.
An Lương đặt điện thoại xuống, bây giờ cậu không thể tham gia hoạt động tổ chức ở quán bar của ba người Lý Tồn Viễn, chủ yếu là do ba tên chó chết cặn bã tự nổ này muốn cậu tham gia phải dẫn theo Trần Tư Vũ.
An Lương bước đến ngồi cạnh Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ dò hỏi: “Hết bận rồi sao?”
“Trên cơ bản là xong rồi, thị trường chứng khoán Nghê Hồng đóng cửa lúc hai giờ, vào lúc cuối cùng đã không có việc gì, còn những số liệu của ngày kết thúc giao dịch, công ty đầu tư cũng đã gởi tin tức cho anh.” An Lương không giấu diếm nói.
“Hôm nay vẫn có lợi nhuận sao?” Trần Tư Vũ thuận miệng hỏi một câu.
“Đương nhiên!” An Lương chắc chắn đáp lại.
Dù sao cũng có hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cung cấp những tin tức cơ mật thương nghiệp và những tin tức về cổ phiếu trong ba ngày, An Lương còn có thể lỗ vốn?
Sợ là uống nhiều rượu giả quá sao?
Không không không!
An Lương uống quá nhiều rượu giả, công ty đầu tư An Tâm cũng sẽ giúp lấy lợi nhuận trở về.
Dù công ty đầu tư An Tâm không biết xu hướng cổ phiếu của Shiseido trong ba ngày tới, nhưng dựa theo kế hoạch nhảy ngang nhiều lần của An Lương, thì bọn họ cũng có thể thu lợi một cách suôn sẻ.
“Hôm nay cũng có được khá nhiều lợi nhuận, em có muốn mua gì không?” An Lương thuận miệng hỏi.
Trần Tư Vũ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hình như không cần thứ gì cả.”
Hôm qua mới mua một đống quần áo nhãn hiệu cao cấp, còn mua một cái túi dành cho nữ, cô cảm thấy hình như không còn gì cần phải mua nữa.
“Có muốn đi dạo không?” An Lương lại hỏi.
Trần Tư Vũ cự tuyệt trước: “Không được! Em còn phải luyện đàn!”
“Đi đi, chúng ta đi dạo phố và đi SKP nào!” An Lương dụ dỗ nói.
“A! Anh phiền quá đó! Em muốn luyện đàn, em còn phải cạnh tranh để giành được hạn ngạch được mời biểu diễn ở cuộc thi violin và piano!” Trần Tư Vũ đẩy An Lương ra, tỏ ý An Lương đừng quấy rầy cô luyện đàn.
An Lương lộ ra nụ cười xấu xa, vừa mới kiếm được một số tiền lớn trên thị trường chứng khoán Nghê Hồng, ba anh em Đế Đô phóng khoáng đến chúc mừng, sao cậu có thể không chúc mừng một chút?
Chú ý!
Kế tiếp là màn biểu diễn đẳng cấp chuyên nghiệp!
Gần ba giờ, An Lương dẫn Trần Tư Vũ ra cửa.
Đã nói là muốn luyện đàn, nhưng vẫn bị An Lương nhịp nhàng lôi ra cửa đi dạo phố.
Ngày hôm qua ở SKP, bởi vì có Tống Thiến và Ninh Nhược Sương ở đây, nên Trần Tư Vũ ngại mua nhiều túi. Thật ra cô rất thích các mẫu túi khác.
“Em lái xe sao?” Ở bãi đỗ xe lối vào chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương hỏi.
Trần Tư Vũ trắng mắt liếc An Lương một cái, cô vừa mới bị An Lương giày vò một hồi, làm gì còn sức mà lái xe?
“Anh lái đi!” Trần Tư Vũ nũng nịu hừ một tiếng.
Chiếc Roll-Royce Ghost Black Blage hòa lẫn vào dòng xe cộ, Trần Tư Vũ điều chỉnh ghế ngả về sau, hơn nữa còn hạ lưng ghế xuống. Hôm nay cô mang giày thể thao Gucci, cùng với áo khoác Pike có mũ trùm đầu và khóa kéo của Louis Vuitton cùng quần thể thao mua hôm qua, chân đeo tất lông cừu giữ ấm.
Lúc An Lương lái xe thì Trần Tư Vũ cởi giày thể thao ra, nằm ngửa lên lưng ghế được hạ xuống, hơn nữa còn giơ chân đặt trên bàn điều khiển.
An Lương liếc nhìn Trần Tư Vũ một cái, rồi thuận miệng nói: “Hửm, sao lại có mùi chân thối vậy?”
Trần Tư Vũ oán giận: “Chân anh mới thối đấy!”
Thật ra chân của Trần Tư Vũ không thối, An Lương chỉ nói giỡn mà thôi.
Lúc chờ đợi đèn giao thông, An Lương cấp tốc lấy điện thoại di động ra chụp lại dáng vẻ của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ thấy hành động của An Lương, cô nghi ngờ hỏi: “Làm gì vậy?”
“Tiện tay chụp, ghi chép cuộc sống!” An Lương cười đáp lại.
“Hừ!” Trần Tư Vũ nũng nịu hừ một tiếng, rồi gửi tin nhắn trong nhóm chat những người bạn thân của mình.
‘Trần Tư Vũ: Tớ phiền quá đó, An Lương lại lôi tớ ra ngoài đi chơi, tớ muốn luyện đàn thôi!’
‘Tống Thiến: Hình như rất phiền, anh ấy có thể chơi cậu được mà.’
‘Trần Tư Vũ: …’
Người này có độc!
‘Nhược Sương: Các cậu lại đi đâu chơi vậy?’
‘Trần Tư Vũ: SKP?’
‘Tống Thiến: Nếu bạn trai cậu không ngại, thì tớ cũng muốn gia nhập một chút.’
‘Trần Tư Vũ: ?’
‘Tống Thiến: Hôm nay đi dạo phố cùng cậu, vậy bạn trai thần tiên của nhà cậu muốn được ban thưởng cái gì sao?’
‘Nhược Sương: Yêu cầu của tớ không cao, dẫn tớ đi ăn cơm là được rồi.’
‘Trần Tư Vũ: Tới đi, tới đi! Tớ ở SKP chờ các cậu!’
‘Tống Thiến: Thôi mù mắt mất, tớ ở phòng đàn thật vất vả mới chờ xếp hàng đến lượt mình. Cần thiết muốn cảm tạ bạn trai thần tiên nhà cậu nha, con Yamaha U1143 này dùng tốt thật đó!’
‘Ninh Nhược Sương: 【ảnh】’
Ninh Nhược Sương gửi đến một bức ảnh tự sướng, cô đang mặc quần áo luyện võ, đang ép chân trong phòng luyện võ.
Lúc thân hình cao một mét bảy mươi hai của Ninh Nhược Sương ép chân quả thực rất thu hút ánh nhìn!
‘Trần Tư Vũ: Đã lưu lại! Chờ một lát cho anh ấy nhận xét nha.’
‘Ninh Nhược Sương: …’
‘Nhược Sương: Xin cậu buông tha!’
‘Trần Tư Vũ: Ha ha ha, tớ dựa vào bản lĩnh lưu hình lại, dựa vào cái gì phải buông tha chứ?’
Người này nói rất có đạo lý!
Ninh Nhược Sương thế nhưng không biết làm sao phản bác.
Có điều trong lòng Ninh Nhược Lương cũng thầm có chút chờ mong, An Lương thấy hình ảnh ép chân luyện võ của cô ấy sẽ có phản ứng gì?
Hình như rất kích thích!
Hơn mười phút sau, An Lương lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của SKP, sau khi cậu dừng xe hẳn lại, Trần Tư Vũ hô lên: “Ông lớn, anh mau nhìn xem, em lấy phúc lợi cho anh nè!”
“Hửm?” An Lương nghi ngờ nhìn Trần Tư Vũ.
Phúc lợi?