Chương 433: Để cửa nửa đêm
Chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Lương ca nằm ngửa trên sô pha ở phòng khách xem điện thoại!
Trần Tư Vũ bước ra, cô ngồi bên cạnh An Lương nhỏ giọng nói: “Anh đang làm việc sao?”
An Lương đặt điện thoại xuống, rồi chối đáp: “Không có. Em mau lại đây nằm đi.”
Trần Tư Vũ cúi người xuống, dựa mình vào ngực An Lương, cô giống như một chú mèo nằm trong lòng anh, vô cùng thích thú và vui vẻ mà dựa sát vào An Lương.
“Đại gia à, anh không vui sao?” Trần Tư Vũ nhỏ giọng dò hỏi.
An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mèo…
Khụ!
An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Trần Tư Vũ, có cảm giác như đang vuốt ve mèo. Cậu đáp lại: “Thật ra anh có chút sững sờ, không hiểu rõ tình huống lắm.”
Trần Tư Vũ nói: “Có phải anh cảm thấy Sương Sương bị thương, thì nên liên lạc với bạn học ở học viện múa sẽ nhanh hơn không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” An Lương hỏi lại.
“Nếu tình huống bình thường, thì đúng là như vậy. Nhưng Sương Sương là học sinh giỏi nhất học viện múa, không chỉ khiêu vũ giỏi nhất còn đẹp nhất nữa. Vả lại tính cách của Sương Sương còn hơi lạnh lùng, ở trường học cô ấy bị những người khác ác ý và căm thù.” Trần Tư Vũ giải thích.
Tình huống như vậy ở trường học rất nhiều!
Ví dụ như lúc ở cấp hai và cấp ba, trong nhóm các nữ sinh sẽ căm thù nữ sinh xinh đẹp và có thành tích giỏi, dựa theo tính cách lạnh lùng của Ninh Nhược Sương, hơn nữa cô ấy còn xinh đẹp như vậy thì ở học viện múa bị căm thù cũng rất bình thường đúng không?
“Thật ra ở trường em cũng gặp tình huống như vậy, nếu không phải có Thiến Thiến người bạn này thì em cũng không có người bạn nào khác.” Trần Tư Vũ nói tiếp.
“Trước khi quen biết anh, trong trường có rất nhiều người nói em giả vờ thanh cao đứng đắn. Trước đó em làm thêm ở triển lãm bán ô tô tại Đế Đô, trong trường có âm dương sư nói em là vì quen biết kẻ có tiền.” Trần Tư Vũ nhỏ giọng kể.
Nhưng An Lương biết không phải!
Vô luận là máy quét quan hệ giao tiếp thu thập đặc thù rồi đưa ra phán đoán, hay là dựa vào hiểu biết của An Lương đối với Trần Tư Vũ, thì cậu đều biết Trần Tư Vũ không phải loại người như vậy.
Nếu Trần Tư Vũ giả vờ đứng đắn thì điểm đặc thù còn có thể cao như vậy sao?
“Cho nên các em đánh giá cao lẫn nhau, và trở thành bạn thân nhất đúng không?” An Lương hỏi lại.
Trần Tư Vũ chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy!”
“Trước những năm tháng chúng ta gặp nhau, lúc ấy em rất uể oải, lúc ấy cô ấy cũng rất uể oải vậy là chúng em trở thành bạn tốt.” Trần Tư Vũ giải thích.
“Còn Tống Thiến đâu?” An Lương tò mò hỏi.
“Tuy rằng em và Tống Thiến cũng là bạn tốt, nhưng gia đình Thiến Thiến có điều kiện khá giả, cho nên một số việc em và Thiến Thiến không có cái nhìn giống nhau.” Trần Tư Vũ đáp.
“Em và Sương Sương không chỉ có tình cảnh ở trường giống nhau, đến cả tình huống gia đình cũng rất giống.” Trần Tư Vũ bổ sung.
“Hửm?” An Lương tò mò.
An Lương không có điều tra gia đình của Trần Tư Vũ, dù sao năng lực linh cảm nguy hiểm của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng ban thưởng không có phản ứng gì, An Lương cũng không nhiều chuyện.
Nếu không, điều tra bạn gái mình là có ý gì?
Trần Tư Vũ kể lại tình huống gia đình Ninh Nhược Sương, còn có một chút tình huống gia đình của mình. Tuy rằng không phải hoàn toàn giống nhau nhưng cũng là mỗi nhà có nỗi khó xử riêng.
Dựa theo lời giải thích của Trần Tư Vũ, thì tình huống hiện tại của Ninh Nhược Sương thật sự không có cách nào ở lại trường. Dù sao ở trường có giường tầng, phía dưới có bàn học, phía trên mới là giường.
Với tình trạng của trường Ninh Nhược Sương như vậy, và hiện giờ chân cô ấy bị thương lại ở tại trường thì chỉ sợ là có chút khó khăn.
Còn đến nỗi về nhà?
Mẹ kế và người em gái cùng cha khác mẹ của Ninh Nhược Sương, sợ là sẽ hóa thành đại sư âm dương điên cuồng chống đối. Dưới tình huống hai đấu một thì Ninh Nhược Sương chống nổi sao?
Lỡ như tức quá mà không màng tất cả dùng sức chân trái thì không phải càng phiền toái hơn sao?
“Đại gia à, chúng ta thu nhận Sương Sương đi!” Trần Tư Vũ làm nũng nói, cô vừa làm nũng vừa dùng đầu cọ cọ đôi tay đang vuốt ve tóc cô của An Lương.
Trình độ làm nũng của con mèo lớn trong lòng này ngày càng cao!
Làm sao Lương ca chịu nổi?
Nhưng không biết nên cho Ninh Nhược Sương ở đâu!
“Không phải chúng ta phục hồi phòng cho khách rồi sao?” An Lương cho thấy mình đã có ý thu nhận Ninh Nhược Sương.
Tuyên bố trước!
Chuyện này, hoàn toàn là vì làm chuyện tốt, Lương ca không có tâm tư bậy bạ gì. Chuyện như ở chung, chắc phải làm cái gì đó sao?
“Đại gia, em còn một việc.” Trần Tư Vũ nũng nịu nhìn An Lương.
“Ừ, em nói đi.” An Lương đáp lời.
“Tình trạng của Sương Sương là chân trái không thể dùng sức, đúng không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
An Lương khẳng định đáp: “Ừ, rồi sao?”
“Nhà vệ sinh cho khách của chúng ta là dạng ngồi xổm, mà tình trạng hiện tại của Sương Sương chắc chắn sẽ bất tiện.” Trần Tư Vũ thấp giọng nói: “Đại gia à, hôm nay anh ngủ phòng cho khách, không cần khóa cửa, nửa đêm em lại đến tìm anh.”
Nhà vệ sinh cho khách của chung cư quốc Vân Cảnh đúng là dạng ngồi xổm, bởi vì nhà vệ sinh cho khách dùng dạng ngồi xổm thì càng hợp vệ sinh.
Rốt cuộc nhà vệ sinh đó là cho khách dùng, nếu dùng bồn cầu thì có vài người có thói quen ở sạch.
An Lương bất lực châm chọc, kết quả trước đó trải chăn lâu như vậy, thì ra là để cho Ninh Nhược Sương chiếm cứ phòng ngủ chính sao?
Có điều nửa đêm không đóng cửa là sao?
Hình như có chút thú vị!
Dựa theo cách thức trang trí của chung cư quốc tế Vân Cảnh thì chắc sẽ rất cách âm chứ?
Dù sao cũng là chung cư siêu cao cấp giá đơn vị là mười vạn tệ một mét vuông, nói đến cùng thì nó cũng là chung cư siêu cao cấp kiểu khách sạn năm sao, thì còn có thể không cách âm sao? Nếu không có cách âm?
Ồ!
Hình như cũng rất kích thích?
Dù sao cũng là nửa đêm để cửa để bị đánh lén đây!
m thầm chờ mong!