Chương 434: Ảo tưởng không thực tế?
Sau khi Trần Tư Vũ được An Lương đồng ý thì cô lại trở về phòng ngủ chính, chuẩn bị bàn bạc với Ninh Nhược Sương xem tối nay nên ăn cái gì.
Trên sô pha ở phòng khách, An Lương xem những tin nhắn của đám bạn ở Đế Đô gửi đến.
‘Lý Tồn Viễn: @An Lương: Lương ca, tối nay OT không?’
‘Lý Tồn Viễn: Hôm nay OT có chương trình biểu diễn, có đoàn Thiania, còn có Great Yanmar. Chúng ta chuẩn bị làm vẻ vang cho đất nước, Lương ca có tham dự không?’
‘Tiền Tiểu Cương: Tôi muốn đánh tám người họ!’
‘Tiền Tiểu Cương: Năm đó tám người bọn họ đánh chúng ta, hôm nay tôi muốn đánh lại tám người họ!’
‘Vân Hải Dương: Vì vinh quang!’
Những người này… Thật sự hỏng rồi!
…Mỗi người đều nói “883” thật lưu loát, suýt chút nữa An Lương đã không hiểu được tiết tấu của họ rồi.
‘An Lương: Tôi không tham gia hoạt động của các cậu đâu, Trần Tư Vũ dẫn bạn của cô ấy đến đây. Tối còn ngủ lại nữa.’
‘Tiền Tiểu Cương: ?’
‘Vân Hải Dương: ?’
‘Lý Tồn Viễn: Thật hâm mộ!’
‘Tiền Tiểu Cương: Sao chị dâu tiến bộ vậy?’
‘Vân Hải Dương: Hâm mộ!’
‘An Lương: Các cậu nghĩ cái gì vậy! Thôi, sau này gặp mặt rồi lại nói, các cậu tự mình chơi đi.’
‘Tiền Tiểu Cương: Được rồi! Xem thần công của tôi giương oai vì đất nước đây!’
‘Vân Hải Dương: Nhưng đừng ra oai là được!’
‘Lý Tồn Viễn: Các anh em đứng vững!’
An Lương cảm thấy ba anh em này rất khó đứng vững.
Dù sao cũng chỉ là một bè trúc trôi trên sông, làm sao chống lại được?
Chạng vạng hơn sáu giờ tối, Trần Tư Vũ gọi: “An Lương, mau tới đây giúp một chút đi.”
An Lương đi đến phòng ngủ chính dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bữa tối em chọn trước đã đưa đến rồi, anh bế Sương Sương ra ngoài đi!”
Trần Tư Vũ giải thích: “Dựa theo lời căn dặn của bác sĩ thì trước bốn mươi tám tiếng cố gắng hết sức đừng cho Sương Sương đụng đất.”
An Lương liếc nhìn Ninh Nhược Sương một cái, cô ta ăn mặc như...
Không đúng.
Sao người này lại mặc đồ ngủ của Trần Tư Vũ?
Trần Tư Vũ cao một mét bảy mươi tám, còn Ninh Nhược Sương cao một mét bảy mươi hai. Tuy rằng có chút chênh lệch nhưng đồ ngủ cũng xem như khá vừa người.
An Lương bước đến bế Ninh Nhược Sương lên, cô ta rất quen thuộc mà quàng hai tay ôm cổ An Lương.
Đến phòng khách, An Lương đặt Ninh Nhược Sương lên sô pha. Anh đẩy bàn trà qua.
“Tư Vũ, bữa tối em chọn cái gì vậy?” An Lương dò hỏi.
“Một con cua hoàng đế 3kg, còn có ba con tôm hùm đỏ Úc loại 1kg, tất cả đều là món hấp. Đúng rồi ông lớn, em có chọn salad hoa quả cho anh đó.” Trần Tư Vũ đáp lại.
An Lương hừ nhẹ nói: “Cứ gọi anh là ông lớn, anh chờ xem lát nữa có còn là ông lớn không!”
Cái con mèo Đế Đô lớn này, trước đó gọi anh là thầy âm dương, lúc có người ngoài thì gọi là Lương ca. Còn bây giờ thì gọi anh là ông lớn, cô có biết ông lớn là làm như thế nào không?
An Lương bế Ninh Nhược Sương lên ghế sô pha chưa tới ba phút thì phục vụ mang bữa tối đưa tới cửa.
Đã nói cho An Lương làm ông lớn đâu, kết quả là An Lương thành một cỗ máy không có cảm xúc chỉ biết bóc vỏ, vô luận là vỏ cua hoàng đế, hay là vỏ tôm hùm đỏ Úc, toàn bộ đều do An Lương bóc vỏ.
An Lương lấy chân cua hoàng đế đã bóc vỏ đưa cho Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ chấm một chút nước chấm hải sản, rồi đút chân cua hoàng đế cho An Lương. An Lương cũng không khách sáo, Trần Tư Vũ đút anh thì anh ăn ngay.
Ăn đến cuối cùng còn cố ý liếm ngón tay của Trần Tư Vũ một chút.
Trần Tư Vũ hờn dỗi: “Ông lớn à, anh làm gì vậy chứ!”
Ninh Nhược Sương im lặng thu động tác của Trần Tư Vũ và An Lương vào trong mắt, bây giờ tâm lý của cô đang rất mâu thuẫn.
…
Một mặt, Ninh Nhược Sương rất cảm kích Trần Tư Vũ đã giúp đỡ cô trong thời điểm cô gian nan nhất. Nhưng ở một mặt khác, cô phát hiện mình thật sự nảy sinh ra một vài ảo tưởng không thực tế với An Lương.
Không chỉ bởi vì An Lương rất có tiền.
Có tiền chỉ là một chút nguyên nhân trong đó!
Ninh Nhược Sương không chối bỏ nguyên nhân này.
Nhưng có tiền tuyệt đối không phải nguyên nhân duy nhất, bởi vì có tiền và chịu tiêu tiền, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có tiền thì làm sao chứ?
Nếu tiếc không muốn tiêu tiền thì sao?
Ví dụ như nói có tài sản 100 ức, nhưng chỉ tiêu sài có 10 vạn đã đau lòng, đó không phải có bệnh sao?
Mấu chốt chính là An Lương chiều chuộng Trần Tư Vũ mới là nguyên nhân khiến Ninh Nhược Sương sinh ra ảo tưởng không thực tế.
Vốn dĩ An Lương yêu chiều Trần Tư Vũ thì cô và Tống Thiến cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi. Nhưng ai biết được An Lương lại tổ hợp một bộ lại một bộ liên tiếp tới chứ. Đầu tiên là chung cư cao cấp giá trị ngàn vạn, còn có con BMW M8 phiên bản sấm sét giá trị gần 300 vạn, cùng với đàn Piano số lượng có hạn giá trị gần 200 vạn. Sau đó lại còn mua sắm các nhãn hiệu xa xỉ, thậm chí còn sắp xếp một chiếc Cullinan.
Trình độ cưng chiều này đúng là khiến người ta hâm mộ!
Rốt cuộc thì dù cho thật sự muốn làm tiền, thì chỉ sợ cũng khó tìm được một người coi tiền như rác như vậy.
Kẻ có tiền tuyệt đối không phải đồ ngốc!
Bạn không thấy một giám đốc điều hành công ty bất động sản nào đó trong miệng thì nói sẽ cho một cô gái tài sản giá trị 3000 vạn, nhưng thực tế sẽ chỉ đưa cho cô ta một cái túi chưa tới một vạn, hơn nữa còn là dưới tình huống báo cáo tài khoản chi phí chung, mà đã ngủ với con gái người ta rồi sao?
Tội nghiệp cô gái ngốc nghếch!
Những tình huống tương tự như Trần Tư Vũ như vậy, thì dù sao Ninh Nhược Sương chưa từng nghe qua.
Bởi vì trong học viện múa cũng không phải không có loại nữ sinh chuyên môn muốn kiếm tiền kiểu này, kết quả tốt nhất cũng chỉ một tháng kiếm được mấy chục vạn mà thôi.
Muốn giá trị bất động sản lên đến ngàn vạn?
Chỉ sợ hơi khó!